Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tiêu nghe vậy, chỉ vào vị trí trái tim của mình: “Chỗ này của tôi quả thực rất không thoải mái và khó chịu.” 

Cô ta bây giờ thực sự rất muốn khóc, nhưng như thể không có nước mắt vậy, khó chịu đến mức nước mắt không rơi xuống được. 

Trong đầu đột nhiên hiện lên những gì Tô Thanh Anh đã nói lúc trước, đạo luân hồi rất công bằng, gieo nhân nào gặp quả đó, ông trời không bỏ qua một ai. 

Bây giờ cô ta buộc phải thừa nhận, trước đây đã gây ra rất nhiều tội ác tày trời, sinh mạng chết bởi tay cô ta cũng không ít 

Tô Thanh Anh nói đây là quả báo, nhưng cô ta không tin là như vậy, không phải có câu “trời thương kẻ bất lương” sao? 

Tại sao câu này không hiệu nghiệm với cô ta vậy? 

“Các người mau cút ra ngoài cho tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh một lát.” 

Sau khi Lâm Tiêu nói xong, cô ta từ từ đặt mình nằm xuống, quay lưng về phía bác sĩ và những người khác, toàn thân toát ra một luồng khí u ám. 

Các bác sĩ và y tá nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. 

Tuy nhiên, trước khi rời đi, bác sĩ vẫn dặn dò dì chăm sóc phải coi chừng Lâm Tiêu nhiều hơn, đừng để cô ta làm điều gì ngu ngốc. 

Phòng bệnh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, có thể thấy rõ cơ thể của Lâm Tiêu khẽ run lên. Cô ta đã khóc. 

Dì chăm sóc nhìn cô ta cũng không khỏi thấy thương. 

Cô gái này còn trẻ như vậy đã mất đi đôi chân, quả thực rất tội nghiệp. 

Những ngày tháng sau này, cô ta nên sống sao đây? 

Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, mới chớp mắt hoàng hôn đã dần buông xuống, bầu trời bên ngoài đẹp như tranh vẽ, với những áng mây hồng tuyệt đẹp. 

Thế nhưng cảnh đẹp như vậy lại chẳng có ai muốn chiêm ngưỡng. Ở thành phố lớn này, ai ai cũng có một cuộc sống bận rộn, hối hả, rất ít người sẽ dừng lại để chiêm ngưỡng cảnh đẹp này. 

Tiêu Bảo Văn mặc một bộ quần áo màu đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu. Anh ta đi trong hành lang bệnh viện, vẻ mặt vô cùng cảnh giác như thể đang đề phòng ai đó. 

Khi bước tới cửa phòng bệnh của Lâm Tiêu, anh ta nhanh chóng lách mình bước vào. 

Lâm Tiêu thấy có người tới, vì chưa nhìn rõ được khuôn mặt của anh ta nên lập tức trở nên cảnh giác. Dì chăm sóc muốn mua một ít đồ ăn cho cô ta vừa đi ra ngoài không lâu. 

“Anh là ai?” 

“Không phải cô biết rất rõ tôi là ai sao?” Giọng nói của Tiểu Bảo Văn bất chợt vang lên, sự cảnh giác trong lòng Lâm Tiêu cũng ngay lập tức buông xuống. 

Trước khi Tiểu Bảo Văn kịp nói những chuyện khác thì cô ta đã lên tiếng trước. 

“Sao hôm nay tôi gọi mà điện thoại của anh báo tắt máy suốt? Có phải anh lại ăn chơi trác táng với những phụ nữ khác không? 

Đừng tưởng tôi không biết khi anh lộn xộn với những phụ nữ khác. Dù anh có che giấu kỹ đến mấy thì cũng sẽ có lúc để lại dấu vết. Tôi nói cho anh biết đây là lần cuối cùng. Nếu anh còn lộn xộn với những phụ nữ khác thì đừng trách tôi vô lễ với anh.” 

Khi Tiểu Bảo Văn nghe thấy những lời này, anh ta không mảy may tức giận, trái lại còn cười vui vẻ hơn. 

Cởi chiếc mũ đen ra, thản nhiên đặt lên tủ bên cạnh, dáng vẻ này không cần nói cũng thấy được sự tự do, phóng túng biết bao. 

Đôi chân dài của anh ta từ từ bước đến trước mặt Lâm Tiêu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. 

“Cô cũng không nhìn lại xem cô bây giờ như thế nào sao? Sự việc đã đến bước này rồi mà cô còn muốn đe dọa tôi. Hôm nay tôi tắt máy cũng là nhờ ơn cô đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK