Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của Ngụy Toàn khiến cho sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần lập tức biến đổi. Thì ra ngay từ ban đầu anh đã hiểu lầm cô, chính thành kiến trong lòng nên mới mãi hiểu lầm cô như thế, và cũng không có ý định đi tìm chân tướng. 

Giờ nỗi hối hận muộn màng đã xuất hiện trong anh, khi muốn tìm lại chân tướng thì mới phát hiện rằng mình vẫn luôn trách làm người bấy lâu nay. 

“Tôi đã tìm được camera giám sát ở một góc chết, xuất ra hình ảnh giám sát của khi đó, nhưng chất lượng hình ảnh đã bị hao tổn và bị phai mờ, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra đó là bóng lưng của cô Tô. 

Khi nhà họ Nguyễn bị cháy, cô ấy vừa lái xe từ một hướng khác tới đó. Hơn nữa, lúc đó cô ấy vô cùng lo lắng đứng ở ngoài cửa nhà họ Nguyễn. Việc đầu tiên cô ấy làm là gọi cứu hoả, sau đó hẳn là nghe thấy tiếng kêu cứu nên lập tức xông vào. 

Sau đó thì thấy cô Tô kéo anh ra ngoài, lúc đó trên người cũng đã bén lửa rồi. Sau khi cô ấy dập lửa thì lại một lần nữa xông vào, cứu cả cô Lâm ra ngoài, sau đó thì ngã xuống đất hôn mê, điều quan trọng là..” 

Ngụy Toàn lén lút liếc nhìn sắc mặt của anh. Anh ta không biết có nên nói những lời sau cùng hay không, vì khi nói ra thì Tổng giám đốc chắc chắn sẽ chất vấn cô Lâm. 

“Điều quan trọng là gì? Nói thì nói hết cả câu đi.” 

“Điều quan trọng là sau khi cô Tô ngất đi, cô Lâm đã tỉnh lại!” 

Nghe vậy, nắm đấm của Nguyễn Hạo Thần âm thầm siết chặt lại. 

Cho nên ý anh ta muốn nói là Lâm Tiêu đã tỉnh táo ngay từ ban đầu, căn bản không hề ngất đi. 

Vậy tại sao cô ta còn phải gạt anh, giả làm người thực vật nằm trên giường bệnh ba năm trời? Cũng đã ở trong bệnh viện suốt ba năm, bao gồm cả việc bảo bác sĩ cùng giấu giếm, anh quả đã xem thường năng lực của cô ta rồi. 

“Còn về việc ai là người phóng hỏa thì tôi cần phải điều tra thêm mới có thể biết được.” 

“Tốt, cậu đã vất vả rồi.” 

Ngụy Toàn gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng. 

Vào khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại thì cả văn phòng cũng trở nên yên tĩnh. 

Loại cảm giác trống rỗng kia khiến Nguyễn Hạo Thần cảm thấy hoảng hốt. 

Vụ cháy đó là kỉ niệm mà anh không muốn nhớ lại nhất, nhưng suy cho cùng thì anh vẫn phải đối mặt với sự thật. 

Không phải Tô Khiết phóng hỏa, thủ phạm là một người khác! 

“Con đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người rồi.” 

Giọng nói non nớt từ sau lưng anh truyền đến, điều này khiến lòng Nguyễn Hạo Thần rung động dữ dội. 

Cậu nhóc này tỉnh lại nhanh như vậy sao? Hơn nữa còn nghe thấy cuộc đối thoại của anh với Ngụy Toàn. 

“Ừm.” 

Anh quay người lại bình thản trả lời cậu bé một câu sau khi suy nghĩ cẩn thận. 

“Cho nên về đám cháy của nhà họ Nguyễn, thật ra là một thủ phạm khác gây nên. Nhưng sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, chú muốn điều tra ra thủ phạm thật sự sẽ vô cùng khó.” 

Nguyễn Hạo Thần im lặng. Muốn điều tra ra hẳn sẽ có một vài khó khăn, nhưng không thử sao biết? 

Chỉ cần là bằng chứng phạm tội, bất kể thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng nó cũng sẽ để lại một ít dấu tích. 

“Bố biết, nhưng cho dù có khó khăn đến mấy thì cũng phải điều tra ra, bằng không thì cái chết của ông bà nội con chính là vô nghĩa. Nếu như vậy thì họ làm sao có thể yên lòng nơi chín suối chứ?” 

Tô Cảnh Nhạc nhìn anh, không nói thêm gì nữa. 

Đổi lại là ai thì cũng không thể chấp nhận được sự thật như vậy. Bố mẹ của mình đột nhiên mất mạng trong biển lửa, mà còn không để lại một dấu hiệu nào. 

“Chỉ mong chú có thể sớm điều tra ra thủ phạm là ai? 

“Ừm, sẽ điều tra ra thôi!” 

Cúi mắt xuống nhìn chằm chằm vào cậu bé: “Con bây giờ có đói bụng không? Hoặc là muốn đi đâu chơi?” 

Tô Cảnh Nhạc cắn ngón tay của mình, dáng vẻ khuôn mặt nhỏ suy nghĩ vô cùng đáng yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK