Mật khẩu này là những con số mà Tô Thanh Anh quen thuộc nhất, đó là sinh nhật của cô!
“Tôi chưa từng thay đổi mật khẩu này trong nhiều năm qua, vào đêm nhận giấy đăng ký kết hôn với em thì mật khẩu điện thoại của tôi chính là sinh nhật của em.
Chỉ là lâu như vậy mà em cũng chưa từng chạm vào điện thoại của tôi, càng chưa từng nghĩ tới việc mở khóa mật khẩu điện thoại của tôi.”
Khóe miệng của Tô Thanh Anh khẽ nhếch lên, lẳng lặng rời khỏi tầm mắt của mình.
Lúc đó Nguyễn Hạo Thần yêu Lâm Tiêu đến chết đi sống lại, ai lại ngờ tới mật khẩu điện thoại của anh lại cài đặt thành ngày sinh của cô chứ.
Với tình huống trước đó, hoàn toàn không thể nào nghĩ tới được.
Nguyễn Hạo Thần mở video trong điện thoại ra, giọng nói quen thuộc nhanh chóng truyền đến.
Thời gian trong đoạn video quả thực là đêm qua, Tô Thanh Anh cầm lấy một cái gối điện cuồng đuổi theo Nguyễn Hạo Thần và không ngừng đánh đập.
Có lúc còn nhảy lên người anh, khiến điện thoại rơi xuống đất.
“Vợ à, đây chính là tửu lượng mà em nói sao? Tôi có phải cần vỗ tay khen ngợi không?”
Tô Thanh Anh: ...
Hành động điên cuồng nhất của cô chính là nhảy lên lưng anh rồi bắt đầu điên cuồng cắn vào cổ anh, những người không biết còn nghĩ rằng cô là một con thây ma.
Là loại chuyên ăn thịt người!
“Được rồi, tôi xin lỗi anh, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, và tôi cũng không ngờ rằng mình lại lên cơn điên sau khi say rượu, sau khi bước vào thì tôi vẫn không có chút ấn tượng nào cả.”
Nguyễn Hạo Thần sờ vào đầu mũi của mình, nụ cười trên gương mặt điển trai rất rạng rỡ.
“Biết sai thì tốt rồi, bây giờ em cuối cùng cũng chịu thừa nhận những gì em đã làm với tôi rồi sao, cho nên em tốt nhất là rút lại những lời đã thề ban nãy, nếu không, ra ngoài bị sét đánh thì phải làm sao?
Tôi không muốn nhìn thấy tiêu đề của ngày mai ghi rằng vợ cũ của Tổng giám đốc Nguyễn bị sét đánh!”
“Thôi đi, anh ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo.”
“Ở đây chỉ còn quần áo của em trước đây, không có quần áo hiện giờ của em, tôi đã nhờ người mang đến rồi, em phải đợi một lát.”
Nguyễn Hạo Thần bắt đầu trở nên chu đáo như vậy từ khi nào thế?
Sau khi đánh răng rửa mặt thì lập tức xuống nhà ăn sáng.
Tô Cảnh Nhạc liếc nhìn chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay mình: “Mẹ ơi, con đã trễ giờ đến trường mẫu giáo rồi, không biết lát nữa mẹ có muốn đưa con đến không?”
Nghe cậu bé nói vậy, Tô Thanh Anh tự vỗ vào trán mình, cô lại quên đi còn có một chuyện như vậy.
Bước tới ngồi đối diện với cậu bé: “Lát nữa mẹ sẽ tự đưa con đến trường mẫu giáo nhé.”
Cô ánh mắt sắc bén nhìn thấy chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay cậu bé, đây là kiểu đồng hồ trẻ em mà cô đã từng thấy trên tin tức. Đây hẳn là thương hiệu lớn về đồng hồ thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Nguyễn thị, bán với giá cắt cổ, những người biết được còn tưởng đồng hồ của tập đoàn Nguyễn thị được khảm nạm kim cương hoặc dát bằng vàng.
Một chiếc đồng hồ trị giá hàng trăm nghìn cũng không phải không có và cũng không hẳn là chưa từng thấy qua, nhưng thông thường thì loại này cũng là đồng hồ mà người lớn đeo, đồng hồ cơ của trẻ em có thể bán với mức giá này thì chắc chắn có điểm gì đó đặc biệt.
Lúc đó cô cũng không xem kỹ quảng cáo này, vì là hàng đặt trước nên cô cũng không xem
Bây giờ nó lại được đeo trên tay của con trai cô!