Nghe thấy có người gọi mình, Tô Thanh Anh bèn chậm rãi xoay người lại. Nhưng cô còn chưa kịp nghi hoặc thì trên mặt đã chợt truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, thậm chí còn bắn vào mắt khiến cô không thể mở mắt ra được.
Tóc ướt đẫm dính vào da đầu, ngay cả quần áo phía trước cũng ướt sũng. Thấy thế, Triều Dã vội vàng đi qua.
Đi tới trước mặt cô, cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người cô, sau đó lấy khăn giấy ở bên cạnh đưa cho cô: "Chị dâu, chị không sao chứ?”
Chị dâu?
Nhân viên nữ hắt nước lập tức sững sờ, không phải bọn họ có quan hệ nam nữ sao? Sao đột nhiên biến thành chị dâu rồi?
Sao có thể như vậy?
Ánh mắt lạnh lẽo của Triều Dã nhìn về phía nhân viên nữ kia, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Cô làm gì vậy? Đây chính là thái độ phục vụ khách hàng ở đây sao? Gọi quản lý của các cô ra đây cho tôi!”
Nhân viên nữ kia đã hoàn toàn hoảng loạn, cô gái xinh đẹp trong sáng ban nãy bèn đi tới rồi vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi không cố ý..."
“Tôi biết các cô không cố ý, mà là cố tình!” Sắc mặt Triều Dã cực kì xấu, có thể nói là như đi trên lớp băng mỏng, đồng tử lạnh nhạt tùy tiện.
Tô Thanh Anh lau sạch nước trên mặt rồi hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên tia sáng âm u.
Nhìn vào hai người trước mặt, cô thật sự không thể hiểu nổi, cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bọn họ mà, tại sao lại hắt nước vào người cô?
May là không phải nước nóng, nếu không thì mặt của cô đã bị hủy hoại rồi!
"Tôi muốn hỏi một chút, có phải các cô có hiểu lầm gì với tôi không? Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến đây, nhưng tôi tự hỏi tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện này?" Lúc trước Tô Thanh Anh đã từng tới quán này vài lần, không chỉ vì thái độ phục vụ của bọn họ rất tốt, mà bánh ngọt ở đây cũng rất hợp với khẩu vị của cô.
Nhưng lần này khiến cô vô cùng thất vọng, có lẽ sau này cô sẽ không đến nữa quán này nữa, cho dù gần công ty thì thế nào chứ?
Cùng lắm thì cô gọi đồ ăn ngoài!
"Thưa cô, mong cô nghe chúng tôi giải thích, việc này..." Nhân viên nữ kia cũng không biết nên giải thích thế nào, ánh mắt vẫn luôn nhìn Triều Dã, nhưng cậu ta hoàn toàn không để ý tới cô ta.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Thanh Anh lập tức nổi lên hứng thú. Không phải là những người này hiểu lầm quan hệ giữa cô và Triều Dã, lại kết hợp với thái độ vừa nãy của cô mà cho rằng cô đối xử tệ với Triều Dã đấy chứ?
Đúng là không phải bổ não bình thường mà. Nhưng cho dù bọn họ nghĩ thế nào, thì hắt nước vào cô là bọn họ không đúng!
"Có phải không giải thích được không? Đây là đạo đức nghề nghiệp của các cô à? Quả thực khiến tôi mở mang kiến thức, đúng là không tầm thường!”
Tô Thanh Anh nhìn xung quanh một vòng, còn rất ít khách ở lại.
Không lâu sau, quản lý cửa hàng chạy tới, trợn mắt nhìn mấy cô gái kia một cái: "Cô Tô, thật ngại quá, mấy cô này đều là người mới tới nên không hiểu chuyện, hy vọng cô có thể rộng lượng mà đừng chấp nhặt với bọn họ.”
Người mới? Không hiểu chuyện?
Tìm lý do rất tốt, nhưng cô không có thời gian phụng bồi.
"Cô tên gì?" Tô Thanh Anh nhìn cô gái trong sáng ngọt ngào kia. Nếu như cô nhớ không nhầm, lúc vừa tới, chính là cô ta đã cố ý tiếp cận Triều Dã nên phía sau mới xảy ra chuyện này.
"Chu, Chu Miểu Miểu." Mắt Chu Miểu Miểu phiếm hồng, cắn đôi môi đỏ mọng giống như con thỏ bị hoảng sợ vậy.
Chu Miểu Miểu?
Cái tên này khiến Tô Thanh Anh lập tức nhíu mày. Hình như cô đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng trong trí nhớ của cô lại không quen người nào họ Chu cả.
Tóm lại là dường như cô đã thấy cái tên này ở đâu đó rồi, không phải cô tự nghĩ ra, mà là thật sự nhìn thấy cái tên này ở chỗ nào đó, có lẽ là trên một một bảng danh sách.
Trong đầu hiện lên một vài đoạn ngắn, nhưng Tô Thanh Anh hoàn toàn không nắm được chút nào. Cô nhìn khuôn mặt Chu Miểu Miểu, ánh mắt càng sâu hơn.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi!
Cô nhìn về phía quản lý cửa hàng: "Hình phạt nên có thì vẫn phải có, hy vọng lần sau không xảy ra tình huống như vậy nữa.”
Dứt lời, Tô Thanh Anh lập tức xoay người rời đi. Triều Dã nhìn mấy người này một cái rồi cũng lạnh lùng xoay người rời đi, xảy ra chuyện như vậy là nằm ngoài dự liệu của cậu ta.
Mà những người này đúng là đáng chết. Ngay cả đại ca của bọn họ cũng không dám làm người phụ nữ này tổn thương dù chỉ một chút, thế mà bọn họ lại có thể hắt nước vào cô, không muốn sống nữa đúng không?
Sau khi Triều Dã đi ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại.
Cậu ta vừa suy nghĩ cẩn thận lại, nếu đại ca biết cậu ta tự mình đi gặp chị dâu, vậy nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cậu ta. Nếu lại biết những người này bắt nạt chị dâu mà cậu ta không giúp đỡ, vậy cuộc sống sau này của cậu ta có thể sẽ hơi khó khăn.
"Tôi muốn mua lại quán này của các cô, cần bao nhiêu tiền cứ việc nói." Khí thế của Triều Dã có thể nói là rất bá đạo.
Làm cho mấy người quản lý đều sợ ngây người, nhưng trên mặt Chu Miểu Miểu lại không có biểu cảm gì là quá mức kinh ngạc, giống như chuyện này nằm trong dự đoán của cô ta vậy.
Chắc chắn không phải đang nói đùa chứ?
Muốn mua nơi này không hề rẻ, không có mấy ngàn vạn thì hoàn toàn không thể mua nổi. Phải biết rằng đối diện nơi này là tập đoàn DN, lượng người qua lại rất đông đúc, nếu buôn bán ở đây thì tuyệt đối không có chuyện lỗ vốn.
Triều Dã nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, nói: "Lát nữa tôi sẽ cử người tới nói chuyện với anh về việc này, một hoàn cảnh tốt như vậy không nên có thái độ phục vụ này.”
Không chờ quản lý nói gì, Triều Dã đã trực tiếp rời đi.
Chu Miểu Miểu không chớp mắt nhìn ra cửa, ánh mắt vốn vô tội tăng thêm chút thâm ý, khóe miệng nở nụ cười mỉm khó có thể phát hiện.
Sau khi trở về tập đoàn DN, Tô Thanh Anh nhìn số liệu hiển thị trên sổ ghi chép, trong lòng bình tĩnh không gợn sóng. Hiện tại cô đang sở hữu hai mươi lăm phần trăm cổ phần tập đoàn Nguyễn Thị, mà vừa rồi số liệu lại tăng lên.
Có lẽ Lý Lâm đã thu mua được một ít cổ phần lẻ. Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, còn một ít sợ là mua không được.
Dù sao cũng không còn bao nhiêu cổ phần lẻ nữa, mà số còn lại đều nằm trong tay những cổ đông lớn kia, muốn bọn họ bán cổ phần trong tay mình đi là một suy nghĩ vô cùng viển vông.
Kế tiếp chỉ còn nghiên cứu sinh vật nữa thôi. Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần đã giấu viện nghiên cứu kia ở đâu? Tại sao không thể tra được một chút nào chứ?
Cả thành phố Giang Thành cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, nhưng mấu chốt là tìm không ra, thật sự khiến người ta buồn bực.
Bất kể thế nào, cô nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, bởi vì trước giờ cô chưa từng làm chú Huy thất vọng, và lần này cũng như vậy.
Bên kia, trong bệnh viện, Triều Dã vừa quay về đã cảm thấy cả người đều không ổn, cảm giác như đại ca có thể nổi bão bất cứ lúc nào vậy.
"Ai cho cậu tự mình đi tìm cô ấy?" Nguyễn Hạo Thần đứng ở trước cửa sổ, quay lưng về phía Triều Dã, mặc dù không đứng chính diện nhưng vẫn có thể cảm nhận được uy nghiêm toát ra từ trên người anh.
Chỉ cần một bóng lưng cũng có thể khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn.