y da, khốn kiếp!
Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói lung tung được.
Có phải Tần Ngọc Linh bị mù rồi không?
Con mắt nào của cô ta thấy mình dụ dỗ Huyễn Nhiên thế?
“Tần Ngọc Linh, có phải cô coi Huyễn Nhiên là người đàn ông ngu ngốc không vậy? Cô nghĩ mình có thể tùy ý đùa bỡn anh ta trong lòng bàn tay đúng không? Lẽ nào cô cho rằng tình yêu mà anh ta dành cho mình luôn một lòng một dạ. Nên dù cô có ở bên người đàn ông khác cũng không quan trọng, phải không?
Rõ ràng là lỗi của cô, tại sao lại đổ lên người tôi? Nếu không phải mọi thứ do cô gây ra thì sao sự việc lại phát triển đến bước này?
Thời đại học, cô vì để Huyễn Nhiên trách móc tôi, cố tình diễn vở tai nạn xe, làm mình sẩy thai. Cuối cùng, cô còn giả chết đi ra nước ngoài chơi bời với người đàn ông khác. Trò chơi này kéo dài tám năm.
Cho nên, không phải mọi chuyện đều do bản thân cô tự tạo hay sao? Trách tôi thì có ích gì? Lẽ nào cô trách tôi thì Huyễn Nhiên sẽ tiếp tục thích cô nữa ư? Đừng có nằm mơ được không? Suy nghĩ viển vông thì chi bằng nghĩ cách làm sao cho anh ta hồi tâm chuyển ý.
Hơn nữa, hình như người đàn ông của cô trực tiếp đuổi theo đến tận bên ngoài biệt thự nơi hai người ở. Lúc hai người đang điên cuồng thảo luận nghiên cứu về quá trình lịch sử tiến hóa của loài người, thì tình cờ bị Huyễn Nhiên nhìn thấy chuyện do chính cô làm ra. Sao cô có thể đổ hết lên người tôi thế?
Huống hồ, cô tưởng anh ta là một tên đần hả? Anh ta không biết tự mình điều tra chuyện liên quan đến cô à? Nếu tôi thật sự muốn nói ra thì đã nói ra lâu rồi, tại sao cứ phải chờ đến bây giờ kia chứ?
Hơn nữa, tôi và Huyễn nhiên cũng không còn khả năng. Cho nên tôi cũng lười đi làm mấy cái chuyện phá hoại hai người, tôi cũng không muốn quan tâm chút nào.
Vì vậy, tất cả những gì cô phải chịu ngày hôm nay đều do cô tự tìm lấy. Rõ ràng cô biết Huyễn Nhiên là bạn trai của mình, kết quả còn làm chuyện mờ ám không rõ với người đàn ông khác. Cho nên cô thử nghĩ xem, có bao nhiêu tên đàn ông rộng lượng đến mức để người phụ nữ của mình mập mờ không rõ với thằng khác chứ?
Tần Ngọc Linh, con đường do chính cô tạo ra, dù có quỳ thì cũng phải đi cho hết, với lại cũng không còn bất kỳ cơ hội để quay đầu đâu.”
Tần Ngọc Linh nhìn Thư Khả Như với vẻ mặt dữ tợn.
Thư Khả Như cô là cái thá gì chứ? Còn ở đó không biết xấu hổ mà dạy dỗ cô ta?
“Thư Khả Như, bản thân cô tưởng mình rất hiểu ư? Nếu không phải cô nói thì Huyễn Nhiên cũng sẽ không phát hiện ra mấy chuyện này, không phải à?”
Thư Khả Như nghe xong câu này thì cạn lời.
Cô ấy cũng không biết nên nói gì để bày tỏ nỗi lòng của mình vào lúc này.
Cảm giác đó khó chịu giống như nuốt phải ruồi vậy.
Tần Ngọc Linh không hề nghe mấy câu cô ấy nói trước đó. Cô ta nói xong một tràng dài, kết quả ngạc nhiên chính là lại trở về điểm xuất phát.
“Tôi đã nói rồi, chính Huyễn Nhiên đã nhờ người điều tra mấy chuyện kia của cô, không hề liên quan cũng như mắc mớ gì tới tôi hết. Hơn nữa, trước giờ, tôi cũng chưa từng nói ra mấy chuyện dơ bẩn kia của cô, kể ra chỉ làm bẩn chính mình mà thôi!”
“Vậy cô có dám nói rằng mình không thích Huyễn Nhiên không?”
Tần Ngọc Linh nhìn cô ấy chằm chằm.
Cô ta là người biết rõ nhất, Thư Khả Như thích Huyễn Nhiên cỡ nào.
Cô ấy nghe xong câu này, chần chừ một lúc, cuối cùng trên gương mặt loli dễ thương ngập tràn vẻ kiên định.
“Tôi thừa nhận lúc trước tôi từng rất thích Huyễn Nhiên. Nhưng nhiều năm trôi qua, anh ta đã gây ra biết bao tổn thương cho tôi. Sao tôi có thể tiếp tục thích anh ta cơ chứ?
Lúc trước tôi từng thích, không hề hối hận. Bây giờ tôi không thích nữa, cũng vẫn không hối hận.”
Mỗi người đều có con đường riêng phải đi, trên con đường có đầy cảnh đẹp sẽ gặp được một linh hồn có tiếng nói chung với mình, nhưng linh hồn đó lại bài xích thì dĩ nhiên sẽ tách rời.
Tiếp tục hoàn thành hành trình cuộc đời của chính mình, quả thật cô ấy rất thích Huyễn Nhiên, ai mà chẳng có lúc mới biết yêu?
Nhưng sau này, anh ta chà đạp, mài mòn tất cả tình yêu của cô ấy.
Cho dù cô ấy không quên được người đàn ông này, nhưng cũng không cần thiết phải tiếp tục thích nữa.
“Thư Khả Như, cô nói dối gạt người, cô căn bản vẫn còn yêu Huyễn Nhiên. Nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng thay đổi. Lúc cô nói dối, ánh mắt không những vô thức né tránh…”
Thư Khả Như im lặng.
Lẽ nào ánh mắt khi nãy của cô ấy có né tránh ư?
Hoàn toàn không có, được chưa?
Đĩa phân nào cũng úp hết lên đầu mình thế này? Đúng là khiến người khác buồn nôn.
“Còn một điểm quan trọng hơn. Chắc bản thân cô cũng không để ý tới. Lúc cô nghĩ một đằng nói một nẻo, chóp mũi của cô sẽ đỏ lên. Tuy không phải rất đỏ, nhưng điều này cũng đủ chứng minh cô đang nói dối. Cho nên, cô vẫn luôn yêu Huyễn Nhiên, hoàn toàn không buông bỏ anh ấy được.”
Tốt, rất tốt.
Tần Ngọc Linh đã thành công hao hết sự kiên nhẫn của cô ấy.
“Vậy rốt cuộc cô muốn biểu đạt điều gì hả? Có rắm cứ thả, có chuyện thì nói, đừng có lải nhải với tôi mấy chuyện trước đây nữa được không? Tôi rất hối hận về chuyện lúc trước, hối hận vì đã gặp cô đấy, Tần Ngọc Linh. Khi đó có nhiều trường đại học như vậy, tại sao tôi cứ nhất định phải đến trường đại học này?”
Cô ấy hối hận rất nhiều chuyện, nhưng duy chỉ có chuyện thích Huyễn Nhiên hay không, trước giờ cô ấy đều chưa từng cảm thấy tiếc nuối.
“Tôi muốn cô rời khỏi thành phố Giang Thành, mãi mãi rời khỏi nơi này, đừng bao giờ quay trở về. Cô đi tới một nơi mà Huyễn Nhiên không thể tìm được cô, tôi xin cô hãy rời khỏi thành phố này đi.”
Thư Khả Như: “…”
Lẽ nào đầu óc của Tần Ngọc Linh bị kích thích nên xảy ra vấn đề rồi?
Cô ta cũng không biết xấu hổ thốt ra những lời như vậy?
Tần Ngọc Linh đúng là ngày càng mặt dày.
Thư Khả Như nhìn cô ta, không khỏi lắc đầu và cười mỉa.
Cô ta chính là điển hình cho kiểu phụ nữ không thể sống thiếu đàn ông được.
“Tần Ngọc Linh, cô cũng không nhìn lại xem dáng vẻ như ma của mình lúc này đi. Cô có tư cách gì để ra lệnh cho tôi, kêu tôi rời khỏi thành phố Giang Thành? Rốt cuộc cô là gì của tôi? Có quan hệ gì với tôi chứ?
Lẽ nào tôi rời khỏi đây thì Huyễn Nhiên sẽ tiếp tục ở bên cô ư? Nhưng mà những gì cô nghĩ cũng không phải không thể. Trong mơ, cô có thể thực hiện được tất cả những điều mình muốn.”
“Thư Khả Như, cô đừng có mà phủ nhận, tôi và Huyễn Nhiên đi đến bước này, hơn phân nửa đều là vì cô. Nếu không phải tại cô nói ra, sao anh ấy sẽ đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy?”
“Có phải cô mắc chứng hoang tưởng bị hại không thế? Đồ tâm thần!”
Thư Khả Như cảm thấy mình thật sự không cách nào nói chuyện tiếp với cô ta được nữa.
Nói qua nói lại, cô ta chỉ cho rằng tất cả đều là lỗi của cô, làm như chính mình không hề phạm phải sai lầm nào vậy.
Mà sai lầm lớn nhất thuộc về chính bản thân cô ta.
Là Tần Ngọc Linh quá tự tin về bản thân, cảm thấy Huyễn Nhiên nhất định không thể sống thiếu cô ta.
Có hàng ngàn phụ nữ trên thế giới này, cũng không thiếu phụ nữ tốt đẹp.
Tần Ngọc Linh dựa vào đâu mà cho rằng Huyễn Nhiên có thể mãi thích mình chứ?
Cô ta vội giữ cánh tay của Thư Khả Như lại…