Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đây xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy còn tưởng rằng ông ta đã chết, không ngờ ông ta vẫn quay trở về được sau ngần ấy năm!

Những gì Nguyễn Minh Huy đã làm khi đó khiến mọi người thực sự tức giận, nhà họ Nguyễn suýt chút nữa bị tiêu diệt bởi tay ông ta!

Những chuyện phát sinh bây giờ nhất định đã được ông ta lên kế hoạch từ năm năm trước, cũng có thể nói là thời điểm ông ta cứu cô Lộ.

Nguyễn Minh Huy vẫn luôn muốn có được Tập đoàn Nguyễn thị, ông ta đã có tham vọng này hơn hai mươi năm rồi, qua nhiều năm nhưng tham vọng của ông ta vẫn không thay đổi một chút nào, ông ta vẫn muốn có được Tập đoàn Nguyễn thị.

Thảo nào những bức ảnh của ông ta được giấu bí mật đến thế, hóa ra là vậy!

Lúc này ở Tập đoàn DN, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Nguyễn Minh Huy đứng trước cửa sổ kính trong suốt toàn cảnh, quan sát thành phố xinh đẹp này, đã qua hơn hai mươi năm rồi. Hôm nay ông ta quay trở về lần nữa, nhưng đáng tiếc là đã có rất nhiều thứ thay đổi, cảnh xưa vẫn còn nhưng người xưa không còn.

Rus đứng phía sau ông ta, im lặng không nói một lời nào, ông ta biết lần này ông ấy nhất định sẽ hoàn thành mục tiêu và ước mơ của mình.

Tô Thanh Anh nhanh chóng quay trở lại Tập đoàn DN, gõ cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn thấy bóng lưng của Nguyễn Minh Huy, cô nhịn không được hô một câu: “Chú Huy!”

Nghe thấy giọng nói của cô, nhưng Nguyễn Minh Huy vẫn không đáp nửa lời, chỉ yên lặng nhìn phong cảnh.

Tô Thanh Anh sờ sờ mũi của mình, không nói gì.

Nói thật, cô chưa từng nghĩ tới chú Huy lại có thân phận như vậy, mặc dù ông ta nói cô chỉ là một quân cờ, nhưng mấy năm gần đây chú Huy đối xử rất tốt với bọn họ, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bọn họ.

Từ khi Tiểu Bảo được một tuổi, chú Huy đã cho đứa nhỏ môi trường sống tốt nhất, đồ ăn thức uống và chỗ ở đều tốt nhất, vậy thì cô còn có thể phàn nàn điều gì nữa?

Một điều nữa là ngoài chuyện chú Huy bảo cô tập thể dục chăm chỉ hơn thì cũng không yêu cầu cô làm một số chuyện gì quá đáng khác.

Quân cờ như cô đây giống như cô chủ nhà giàu thì đúng hơn.

Hơn nữa, đây là ân oán giữa nhà họ Nguyễn bọn họ, không liên quan gì đến cô.

Ngay khi suy nghĩ của cô đang dần dần bay xa thì Nguyễn Minh Huy chậm rãi quay người lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, chống gậy chậm rãi đi đến ghế sô pha, ngồi xuống.

“Còn đứng đó làm gì, lại đây ngồi đi.” Nguyễn Minh Huy nói, Rus rót cho ông ta một tách trà, sau đó rót cho Tô Thanh Anh một tách.

Tô Thanh Anh ngồi ở đối diện, cúi đầu nói: “Rất xin lỗi chú Huy, nhiệm vụ lần này của cháu thất bại rồi.”

Người mà cô phải đối đầu là Nguyễn Hạo Thần, vì vậy cô sẽ không bao giờ thành công được!

Nguyễn Minh Huy cầm tách trà lên nhấp một ngụm, không biết có phải quê hương quen thuộc hay không, nhưng uống trà cũng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Khi ở nước Mĩ, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

“Sau khi trở về nước cảm thấy thế nào?” Nguyễn Minh Huy không tiếp tục đi theo chủ đề của cô, mà hỏi một câu hỏi nhạt nhẽo.

Tô Thanh Anh nghe vậy có chút sững sờ, chú Huy không có ý định trách cô sao?

Sau khi lấy lại tinh thần, cô gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Nguyễn Minh Huy không khỏi nở nụ cười: “Sau khi cháu trở về nước, chú đã biết tất cả những gì xảy ra với cháu rồi, cháu từng bị thương một lần, không dễ dàng gì để cháu thỉnh thoảng bị thương với dáng vẻ của mình.

Cháu từng mất nửa cái mạng vì phát sốt, nay còn bị dao đâm trúng tim, cháu cho rằng cơ thể của mình là tường đồng vách sắt đấy à?

Trái tim của cháu vốn đã rất yếu rồi, nay cháu lại còn cố tình làm tổn thương nó, người không biết còn tưởng cháu đã chán sống rồi đấy.”

Khóe miệng Tô Thanh Anh giật giật, dưới tình huống như vậy, cô không thể làm gì được, nếu Tiểu Bảo thật sự xảy ra chuyện gì thì cô nhất định sẽ không thể tiếp nhận được.

Thà để mình bị thương còn hơn là để Tiểu Bảo bị thương, nhưng cũng may lúc đó Nguyễn Hạo Thần đã kịp ngăn cản động tác của cô nên vết dao đâm cũng không sâu lắm, ít nhất cũng không chạm đến trái tim cô.

“Tình huống lúc đó khá khẩn cấp, đành phải làm như vậy.” Trong lòng Tô Thanh Anh có chút rối rắm, sau đó hỏi: “Chú Huy, sao đột nhiên chú lại vội vàng trở về nước vậy?”

Cô đã luôn muốn hỏi vấn đề này.

Bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong mắt Nguyễn Minh Huy tràn đầy thâm ý, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Từ khi ra nước ngoài cũng lâu lắm rồi nên muốn trở về xem chút, nhân tiện xử lý một số việc.”

“Nếu đã như vậy thì lát nữa cháu sẽ chuyển tất cả cổ phần của Tập đoàn Nguyễn thị trong tay cháu sang danh nghĩa của chú, bây giờ chúng ta đang nắm giữ 22% cổ phần trong tay, ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần ra thì chúng ta là người sở hữu nhiều cổ phần nhất.”

Đống cổ phần này ngay từ đầu đã không thuộc về cô, toàn bộ đống này đều dùng tiền của chú Huy mua, vậy nên người được lợi hẳn là thuộc về chú Huy.

Sau khi Nguyễn Minh Huy nghe xong cũng không phản đối, đây là thời điểm tốt nhất để anh ấy trở lại Tập đoàn Nguyễn thị, dù sao thì Nguyễn Hạo Thần cũng không biết có thể trụ được bao lâu, đã qua nhiều năm rồi vẫn chưa gặp lại những người bạn cũ đó, đã đến lúc quay trở lại, liên hệ chút.

“Thời gian còn lại cháu cứ ở lại công ty làm việc đi, chuyện còn lại giao cho chú để chú hoàn thành, Tiểu Anh, cháu là trợ thủ đắc lực nhất của chú.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, một bầu không khí trang nghiêm lan tỏa giữa hai người, cuối cùng Tô Thanh Anh khẽ gật đầu.

“Chú Huy, nếu như không có việc gì khác thì cháu ra ngoài trước đây.”

“Ừ.”

Sau khi Tô Thanh Anh đi ra ngoài, sắc mặt cô càng trở nên nghiêm túc, chú Huy nói với cô không thể rõ ràng hơn được nữa, ông ta muốn cùng cô đối phó với Nguyễn Hạo Thần.

Dù trong lòng cô rất muốn nhưng cô cũng phải đồng ý!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang nỗi buồn nặng nề, sau khi cô hít một hơi thật sâu thì nhanh chóng rời đi.

Không lâu sau, tất cả cổ phần của Tập đoàn Nguyễn thị dưới danh nghĩa cô đã được chuyển sang danh nghĩa của Nguyễn Minh Huy mà không có bất kỳ sự bảo lưu nào.

Trở lại phòng làm việc của mình, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc USB nhỏ, bên trong chứa toàn bộ dữ liệu về nghiên cứu sinh học, nhưng dữ liệu này vẫn đang trong quá trình thử nghiệm, còn có thể thành công hay không vẫn còn phải xem xét.

Nhưng bây giờ cô không muốn đưa những số liệu này cho chú Huy, cô cũng không biết làm sao chú Huy lại biết được nghiên cứu này, nhưng chú Huy nhất định sẽ tìm mọi cách đối phó với Nguyễn Hạo Thần.

Nếu không hạ gục được Nguyễn Hạo Thần, thì sẽ không có cách nào chiếm được Tập đoàn Nguyễn thị.

Ánh mắt cô chậm rãi tập trung vào chiếc USB nhỏ trước mặt, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô dứt khoát cắm nó vào máy tính, định dạng tất cả các tệp trong đó và xóa hết toàn bộ dữ liệu, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Cô trực tiếp rút USB ra ném vào thùng rác, đây là dữ liệu mà cô và Lý Lâm liều mạng lấy được, nhưng bây giờ cô lại đổi ý!

Nghiên cứu sinh học này tuyệt đối không thể cứ như vậy rơi vào tay chú Huy, nếu không đến lúc đấy không biết ông ta sẽ làm gì.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK