Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trông lạnh lùng, không có chút ấm áp.

“Được”, Dụ Lâm Hải trước nay luôn là người thẳng thắn, thực sự cũng rất ghét đối phương vòng vo, Nam Mẫn đã yêu cầu như vậy thì anh cũng nói thẳng: “Cô có phải là cô bé bị bắt cóc trong rừng rậm mười năm trước không?”

Trái tim bỗng thắt lại, Nam Mẫn cứ tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi anh hỏi câu này, có những ký ức từ lâu không kiểm soát được hiện lên trong đầu.

Cô ép mình nhìn thẳng vào câu hỏi của anh, ánh mắt của anh: “Đúng, năm đó là anh đã cứu tôi”.

Trong lòng Dụ Lâm Hải căng thẳng như dây đàn bị kéo căng.

Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng khi suy đoán được người trong cuộc xác nhận, anh vẫn run run, ánh mắt nhìn Nam Mẫn hừng hực bốc hỏa.

Đây là duyên phận thế nào, người mà mười năm trước gặp được trong tình hình đó, mười năm sau lại ngồi bên nhau trong tình huống này.

Bờ môi anh khô khốc, cổ họng ứ nghẹn, nhìn Nam Mẫn sâu sắc: “Cho nên, ba năm trước cô đến bên tôi, gả cho tôi, đều vì trả ân tình tôi cứu cô năm đó?”

Nam Mẫn cũng không trốn tránh, hỏi anh rõ ràng từng chữ: “Anh cảm thấy tôi là loại phụ nữ đơn thuần vì trả ơn thì lấy thân báo đáp sao?”

Ánh mắt Dụ Lâm Hải lóe lên, trong lòng run run: “Vậy cô…”

“Tôi gả cho anh là vì tôi thích anh”.

Thì ra tình cảm dồn nén trong lòng mười năm khi được nói ra lại nhẹ nhõm như vậy, giống như trong lòng có một tảng đá khổng lồ cuối cùng cũng được lấy đi.

Như giải được gánh nặng,

Nhưng khi nghe thấy Nam Mẫn nói ra ba chữ “tôi thích anh”, trái tim của Dụ Lâm Hải giống như một tảng đá lớn đột nhiên nổ tung trong biển lòng của anh.

“Đã từng”, Nam Mẫn lại thêm hai chữ: “Tôi đã từng thích anh. Nói chính xác là yêu thầm anh trong khoảng thời gian rất dài”.

Cả thanh xuân của cô đều trải qua trong tình yêu thầm lặng.

Cảm giác yêu thầm, ban đầu thì ngọt ngào, sau đó dần dần đau khổ, rượu ngọt biến thành trà đắng, còn thanh xuân của cô cũng một đi không trở lại, cuộc hôn nhân thất bại của cô chính là lễ truy điệu của tình yêu thầm.

Nhưng cô không hối hận, ít nhất Dụ Lâm Hải khiến cô biết hương vị yêu một người là thế nào.

Dụ Lâm Hải nghe thấy hai chữ “đã từng”, trong lòng nổi lên cảm xúc vô cùng khó hiểu, miệng đột nhiên đắng ngắt.

Anh mím đôi môi mỏng: “Vậy tại sao cô phải lừa tôi? Tại sao cố ý che giấu thân phận?”

“Bởi vì tôi là cô cả nhà họ Nam”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Những việc khác thì không nói, chỉ nói riêng quan hệ cạnh tranh giữa Dụ thị và Nam thị, lúc đó bố mẹ tôi vừa qua đời không lâu, gia đình tôi lại xảy ra chuyện, che giấu thân phận là lựa chọn tốt nhất với tôi”.

Dụ Lâm Hải nghẹn họng: “Tôi nghe nói năm đó bố mẹ cô đến thành phồ Bắc là đi giúp cô bàn chuyện hôn nhân?”

“Đúng thế”.

Đã nói đến đây rồi thì không còn gì phải giấu nữa, Nam Mẫn nói: “Họ biết tôi thích anh, không khuyên được tôi, kể cả quan hệ hai nhà chúng ta như vậy, họ cũng muốn cho tôi toại nguyện”.

Cô khẽ nhói lòng: “Có lúc tôi nghĩ, nếu không có tình yêu đơn phương của tôi, nếu bố mẹ không đến thành phố Bắc vì tôi, thì liệu tất cả chuyện sau đó sẽ không xảy ra không?”

Dụ Lâm Hải nhìn khuôn mặt bỗng tái nhợt của Nam Mẫn, nổi lên thương xót: “Nam Mẫn…”

“Tôi không sao”.

Nam Mẫn cố xoa dịu nỗi đau bỗng dâng lên trong lòng: “Anh không cần an ủi tôi, thích anh là chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Tôi cũng nói rồi, là đã từng”.

Cô nhìn thẳng ánh mắt của anh, nói rõ ràng với anh: “Dụ Lâm Hải, tôi nợ anh, cũng trả cho anh rồi. Rất may mắn, tôi đã không còn yêu anh nữa”.

Khi Nam Mẫn mặt không cảm xúc nói rõ từng câu từng chữ với anh rằng cô đã không còn yêu anh nữa, Dụ Lâm Hải cảm thấy khoảnh khắc đó, trái tim như ngừng đập theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK