Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh ta đột nhiên lật mặt, đứng dậy khỏi mặt đất, dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng đã không còn, xuất hiện vẻ dữ tợn.  

 

“Tôi đã quỳ xuống để cầu xin cô rồi mà cô vẫn dám từ chối ư? Ngày trước cô cũng luôn miệng nói yêu tôi, là cô cầu xin tôi lấy cô, cầu xin tôi cưới cô!”  

 

Anh ta chỉ vào bản thân mình, cổ nổi gân xanh, tròng mắt trợn trừng, bây giờ cô lại bảo tôi cút? Ông đây con mẹ nó cho cô nhiều thể diện quá nhỉ?  

 

Tần Giang Nguyên nói trở mặt là trở mặt được luôn, thẹn quá hóa giận, giơ tay cho Nam Nhã một cái tát.  

 

Nam Nhã hoàn toàn không ngờ người đàn ông lúc nãy vẫn còn cầu xin mình tha thứ lại đột ngột ra tay, chỉ nhìn thấy một bạt tai đang đánh vào mặt mình, cô ta căn bản không thể né kịp, bất ngờ bị đánh nghiêng cả người.  

 

Má nóng rát, trước mắt bỗng chốc tối sầm.  

 

Trong tầm mắt mơ hồ đó, dường, như cô ta trông thấy vệ sĩ đang xông lên định giữ lấy Tần Giang Nguyên, dường như anh ta cảm thấy một tát thế là chưa đủ, bèn đi tới đạp một cái vào bụng Nam Nhã.  

 

“A…”  

 

Nam Nhã nức nở một tiếng, cơ thể nện thật mạnh vào cổng sắt của khu vườn Hoa Hồng, bụng và lưng đều đau đớn dữ dội!  

 

Dưới thân, một dòng nước nóng tuôn trào…  

 

Đèn xe phát sáng, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước cửa khu vườn Hoa Hồng.  

 

Nam Mẫn bước xuống xe thì lập tức trông thấy Nam Nhã đang cuộn mình trước cổng, cùng với Tần Giang Nguyên đang quơ quào giãy giụa trong tay vệ sĩ.  

 

Ánh mắt cô đầy lạnh lùng: “Đánh đập phụ nữ có thai, Tần Giang Nguyên, anh đúng là loại cặn bã!”  

 

Nam Mẫn xách Tần Giang Nguyên trong tay vệ sĩ lên, xoay cánh tay, một lần tát hẳn bốn cái, tiếng bốp bốp cứ vang vọng trong màn đêm đen, vang dội.  

 

“Bé Mẫn à, bé Mẫn…”  

 

Tần Giang Nguyên bị đánh đến ngu người, lỗ tai cứ ông ông hết cả lên, vẫn luôn miệng năn nỉ.  

 

“Bé Mẫn là để cho anh gọi hả? Anh cũng xứng ư?”  

 

Cơn tức Nam Mẫn tích góp lại trong suốt một ngày một đêm, bây giờ không thể kiềm nén được thêm nữa, tất cả đều trút lên đầu Tần Giang Nguyên.  

 

Một tay xách anh ta lên, giơ chân đá một cái, khiến anh ta va vào cánh còn lại của cổng sắt!  

 

Vừa lồm cồm dậy đã bị đá!  

 

Bò dậy thêm lần nữa, lại đá!  

 

Đến khi chịu đâu đó ba, bốn cú đá thì có vẻ như anh ta đã gãy bốn cái xương sườn, trông Tần Giang Nguyên không khác gì một con chó chết nằm co ro dưới chân Nam Mẫn, máu cứ liên tục chảy ra từ khóe miệng.  

 

Nam Mẫn vẫn còn đang đá, sau lưng lại vang lên giọng nói yếu ớt của Nam Nhã: “Chị, cứu… Con của em”.  

 

Nam Mẫn dừng chân, khi quay lại thì Nam Nhã đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh.  

 

Lòng cô chợt run lên, đi tới kéo váy Nam Nhã lên mới thấy cô ta đã chảy rất nhiều máu, bèn gào to: “Đến bệnh viện!”  

 

Nhóm vệ sĩ đỡ Nam Nhã lên xe, lúc đi, Nam Mẫn nhìn Tần Giang Nguyên đang cuộn mình dưới đất, lạnh lùng nói.  

 

“Chặt đứt hai tay tên đó cho tôi, ném về nhà họ Tần luôn. Đừng để anh ta chết ở đây, xúi quẩy lắm”.  

 

“A!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK