Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nghĩ thế nào liền làm thế đó.  

 

Mở giấy viết thư, vặn bút, mượn ánh sáng đèn bàn vàng nhạt, chậm rãi hạ bút.  

 

Bắt đầu viết một bức thư liền không dừng được, có quá nhiều điều muốn nói…  

 

Viết liên tục, bất giác trời đã sáng.  

 

Cuối thư, anh ký tên mình dưới góc phải, hơ đáy ấn Hoa Hồng, đóng dấu tên của mình lên.  

 

Khóe môi anh khẽ nhếch lên nụ cười, rồi sau đó gấp giấy, nhét vào trong phong thư.  

 

…  

 

Khi âm cuối của Hạ Thâm kết thúc, tiếng đàn ghita và piano du dương cũng dừng lại.  

 

Nam Mẫn vẫn đang đắm chìm trong đó, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, có cảm giác nghe chưa đã.  

 

“Chưa nghe đã mà, có thể chơi lại lần nữa không?”  

 

Cô giơ một ngón tay năn nỉ.  

 

Lạc Quân Hành hoàn toàn không cho cô hy vọng, trực tiếp đóng nắp đàn piano, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đàn nữa thì ông già sẽ đến mắng người đấy”.  

 

Nam Mẫn nói: “Nhưng bố lớn sẽ không mắng em đâu”.  

 

Muốn mắng cũng sẽ mắng các anh.  

 

Hạ Thâm đặt ghita xuống, nghe vậy liền giơ tay gõ đầu Nam Mẫn: “Không được ỷ cưng chiều mà kiêu căng”.  

 

“Tại vì hay mà”.  

 

Nam Mẫn cảm thấy mình vẫn chưa thoát khỏi âm thanh tuyệt diệu: “Đều là một mẹ sinh ra, sao em lại mù âm nhạc thế nhỉ? Không học được nhạc cụ cũng thôi đi, ngay cả hát em cũng hát không hay”.  

 

Mỗi lần nghe các anh chơi nhạc mượt mà như vậy, cô không nhịn được muốn gõ đầu mình.  

 

“Các anh cũng nghi ngờ chuyện này từ rất lâu rồi”.  

 

Hạ Thâm cười nói: “Một đứa nhóc thông minh sao năm dòng kẻ nhạc đơn giản như vậy cũng không học được?”  

 

Anh ta xoa đầu Nam Mẫn, đổi lấy ánh mắt oán niệm của cô.  

 

Lạc Quân Hành dùng tiếng anh nói một câu ngạn ngữ: “Khi Thượng Đế mở một cánh cửa cho một người, ắt hẳn sẽ đóng một cánh cửa sổ của người đó. Cánh cửa đóng lại cho em chính là cửa sổ âm nhạc”.  

 

Đạo lý này từ hồi còn rất nhỏ bố đã giảng cho Nam Mẫn nghe, nhưng cô vẫn phiền muộn.   

 

“Được rồi”, cô xua xua tay: “Dù sao các anh đàn hát, em nghe cũng vậy”.  

 

Nam Mẫn nhìn tướng mạo đẹp trai của anh cả và anh ba, híp mắt cười nói: “Có lúc cảm thấy mẹ thật lợi hại, những đứa con bà ấy sinh ra đều thông minh xinh đẹp”.  

 

“Đúng vậy”, Hạ Thâm nói: “Nếu không phải do gen mẹ mạnh thì cũng sẽ không bị người ta nhắm vào”.  

 

Một câu nói đâm vào sâu trong nội tâm của ba người, họ đều im lặng.  

 

Lạc Quân Hành trầm ngâm nói: “Điều mà mẹ lợi hại nhất là bất chấp tất cả tìm chúng ta, để anh em chúng ta có thể ở bên nhau”.  

 

“Đúng vậy”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK