Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nam Mẫn ngước mắt lên, như gió lạnh từ trên đỉnh núi ập xuống, môi khẽ cong: “Xin lỗi là nghĩa vụ của bà, nhưng tôi cũng có quyền không chấp nhận. Lời xin lỗi đó, tôi không muốn nhận”.  

 

Đồn cảnh sát nằm ngay bên cạnh tiểu khu, cảnh sát chạy tới rất nhanh.  

 

Sau khi hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, quay chụp lại hiện trường xong, Nam Mẫn và Trác Nguyệt đều theo họ đến đồn cảnh sát.  

 

Dụ Lâm Hải và Phó Vực cũng muốn theo, nhưng Nam Mẫn lại quay đầu thản nhiên liếc nhìn họ: “Hai người theo làm cái gì?”  

 

Dụ Lâm Hải nói: “Tôi cũng là một trong những nhân chứng mà”.  

 

Phó Vực lại nói: “Tôi thấy chuyện bất bình cũng muốn ra tay giúp đỡ. Nhưng mà trước đó em nói cho tôi biết rốt cuộc cái hạt dẻ cười của Tô Âm chứa thứ gì vậy, suýt chút nữa tôi tưởng mình thành kẻ tâm thần rồi, sợ chết…”  

 

Đường đời của anh ta náo nhiệt là thế, nhưng chưa từng nghi ngờ cuộc đời như lúc nãy vậy.  

 

Nam Mẫn chỉ ném cho anh ta hai chữ: “Đáng đời”.  

 

Phó Vực: “…”  

 

Bạch Lộc Dư thấy Nam Mẫn đi nửa ngày không về, bèn gọi điện thoại cho cô, biết cô đến đồn cảnh sát thì tái mặt: “Xảy ra chuyện gì?”  

 

Nam Mẫn không nói quá nhiều, chỉ nói là chuyện nhỏ, sẽ giải quyết xong rất nhanh.  

 

Bạch Lộc Dư và Tô Duệ lại không yên tâm, muốn tới đó xem thế nào.  

 

Tô Duệ đẩy cửa phòng ngủ qua, nói với Tô Âm vẫn ngoan ngoãn đứng úp mặt vào tường: “Bố với chú đến đồn cảnh sát một chuyến, con muốn đi theo hay là ở lại trông nhà?”  

 

“Đồn cảnh sát? Xảy ra chuyện gì vậy?”, Tô Âm mở to hai mắt.  

 

Tô Duệ thản nhiên nói: “Cô con xảy ra chút chuyện…”  

 

Còn chưa dứt lời thì sắc mặt Tô Âm đã thay đổi, lập tức đẩy Tô Duệ ra ngoài: “Thế còn ở đây làm gì, mau đi cứu cô thôi!”  

 

Trên đường đi Tô Âm mới biết có người tấn công Nam Mẫn không thành, Nam Mẫn chẳng bị thương gì thì mới thở phào một hơi: “Sợ chết mất, con còn tưởng cô tức giận quá lại làm gì anh Phát Tài…”  

 

Nghe cô bé than thở, Tô Duệ cũng lười quan tâm, Bạch Lộc Dư lại quay đầu: “Chú nghĩ trong đầu cháu chỉ còn mỗi đàn ông thôi, không còn cô nữa”.  

 

“Chú nhỏ, chú nói thế là sao?”  

 

Tô Âm khó chịu nói: “Đúng là cháu thích Phó Vực, nhưng người nhà vẫn quan trọng hơn chứ? Không có cô thì lấy đâu ra cháu? Chỉ có mình lão Tô nuôi chắc giờ này cháu đã chết đói rồi”.  

 

Tô Duệ quay đầu sang nhìn cô bé.  

 

Tô Âm cũng nghiêng đầu: “Nhìn con làm gì?”  

 

“Nhìn con sói mắt trắng bố nuôi lớn xem nó trông thế nào”.  

 

Tô Duệ cảm thấy cảm thấy gạo tẻ cơm trắng nhà mình đều đút vào miệng chó, nếu không tại sao con gái mình vất vả nuôi lớn lại không có tí lương tâm nào thế này?  

 

Tô Âm hừ khẽ, không phục phản bác: “Con không phải sói mắt trắng, con biết một người đàn ông góa vợ như bố nuôi con lớn rất vất vả, ba ba cứ yên tâm, sau này con sẽ ngoan, không chọc bố tức giận nữa đâu”.  

 

Bắt đầu gọi “ba ba” rồi đấy…  

 

Tô Duệ nghe không quen lắm, kéo cửa kính xe xuống cho gió lùa vào: “Cô nói gì với con vậy?”  

 

 

 

Tô Âm cúi đầu, gảy gảy ngón tay: “Nói cũng nhiều lắm…”  

 

Đúng là Nam Mẫn nói không ít, hơn nữa câu nào cũng đâm thẳng vào tim.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK