Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh ta xoa trán, suy tư khổ sở: “Cái câu nghe đau đến cháy lòng ấy là gì đấy nhỉ? À đúng rồi, từng lướt qua biển lớn thì chút nước có là gì, mây không bay ở Vu Sơn thì không phải là mây…”  

 

Dụ Lâm Hải nghe những lời vớ vẩn đó quá đủ rồi, nên trực tiếp ném cho anh ta cái chìa khóa: “Tạm biệt, không tiễn”.  

 

Phó Vực nhận chìa khóa, hài lòng vẫy vẫy tay rồi xoay người lượn đi.  

 

“Cảm ơn nhé người anh em, tôi ở nhà chờ cậu”.  

 

Hèn không sao tả được.  

 

Từng lướt qua biển lớn thì chút nước có là gì, mây không bay ở Vu Sơn thì không phải là mây.  

 

Dụ Lâm Hải cười khổ một tiếng, ai dám nói điều đó không đúng?  

 

Hà Chiếu gõ cửa vào, báo cáo: “Tổng giám dốc Dụ, bên thành phố Nam báo tin, Nam Ông đã ký hợp đồng rồi”.  

 

“Được”.  

 

Ánh mắt Dụ Lâm Hải chợ sáng: “Sắp xếp lịch trình đi, tôi đích thân đi đón ông”.  

 

“Ặc…”, Hà Chiếu lại nói: “Tổng giám đốc Nam đã cử người đi cùng ông cụ, chỉ tính vệ sĩ thôi đã là mười người, còn đi máy bay riêng tới. Nói là, bên chúng ta chỉ cần hoàn thành tốt việc đón tiếp là được”.  

 

Dụ Lâm Hải đang định đứng dậy thì cơ thể chợ cứng đờ, lại ngồi xuống, sự vui sướng trong ánh mắt cũng tan thành mây khói, chậm rãi nói: “Được”.  

 

Cô không muốn gặp anh đến thế ư?  

 

——  

 

Nam Mẫn đích thân đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho ông cụ.  

 

Đầu tiên là đón Nam Tam Tài về khu vườn Hoa Hồng, thu gom hành lý cho ông.  

 

Nam Tai Tài cầm tẩu thuốc đang châm, ngồi trên chiếc sô pha gỗ lim thảnh thơi xơi nước, nhìn hai cô cháu gái Nam Mẫn và Nam Lâm dọn hành lý cho mình, cảm thấy bản thân có phúc hơn rất nhiều người.  

 

Người ta thường nói là nuôi con dưỡng già, chẳng biết dưỡng già kiểu gì mà ba đứa con trai ông ấy nuôi, chẳng có đứa nào được việc, còn chẳng thân thiết bằng cháu gái.  

 

“Ông nội, hai cái áo thun ba lỗ này ông còn mặc không”, Nam Lâm lại mang hai chiếc áo ba lỗ đầy nếp nhăn ra.  

 

Nam Tam Tài không cần nghĩ ngợi: “Tất nhiên là có rồi”.  

 

“Nhăn thành cái nùi giẻ rồi còn mặc cái gì nữa, ném đi”.  

 

Nam Mẫn bỏ mấy chiếc áo lót mới đã giặt sạch bỏ vào vali, ông cụ rất thích giữ lại những gì đã cũ, mấy chục năm rồi vẫn giữ phong cách ăn mặc đó, không thể thay đổi trong phút chốc được, đành phải mặc ông muốn thế nào cũng được, miễn là thoải mái”.  

 

Nam Tam Tài lập tức nóng nảy: “Không được, không được ném! Chưa có rách miếng nào, cũng không bung chỉ, tại sao lại vứt của ông…”  

 

Đấu tranh cả buổi trời, cuối cùng vẫn không đấu lại, sợ ông lại tức giận thở không nổi, nên cô cháu gái hiếu thảo Nam Mẫn phải bảo Nam Lâm bỏ cả mấy cái áo cũ kia vào cho ông.  

 

Bên này đang dọn đồ, Nam Nhã lại chậm rãi từ trong phòng bước ra, khẽ gọi: “Ông nội”.  

 

“Nhã à, mau lại đây".  

 

Nam Tam Tài giơ tay gọi Nam Nhã lại đây.  

 

Nam Nhã ngước lên nhìn Nam Mẫn, thấy cô không nói gì mới mím môi, cất bước đi về phía ông cụ.  

 

Nam Tam Tài bảo Nam Nhã ngồi xuống sô pha, hiền hòa hỏi: “Sức khỏe thế nào? Vết thương trên người còn đau không?”  



Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến cô ta sau chuyện không hay đó… 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK