Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta đã lặng lẽ đổ mồ hôi thay cho cậu ấm họ Phó rồi.  

 

Mạng nhỏ nguy hiểm mà…  

 

Trường đua ngựa Bắc Giao đã được xây dựng kha khá rồi, chờ một nhóm ngựa được chuyển tới là có thể chính thức khai trương.  

 

Hôm nay Dụ Lâm Hải vẫn chưa tới, ba đối tác thì chỉ Nam Mẫn và Phó Vực có mặt.  

 

Ban đầu cũng đã nói rõ, ngựa sẽ giao cho Phó Vực phụ trách, đó cũng là lý do tại sao Nam Mẫn muốn hợp tác với anh ta, trường đua ngựa ở thành phố Dung có đến tám mươi phần trăm là sản nghiệp của nhà họ Phó, có thể nói là nắm rõ đường đi nước bước và tài nguyên.  

 

Mặt trời cực kỳ chói chang, hôm nay mọi người đều mặc quần áo thoải mái, giày thể thao, đeo mắt kính giẫm lên cỏ, bên cạnh có vệ sĩ che dù.  

 

Phó Vực vừa đi vừa nói: “Lứa ngựa con mới ngày hôm nay có ngựa con Đức Bảo, cả ngựa Shetland của nước Y nữa, tôi đã tăm tia được từ chỗ bố tôi, bảo ông ấy để lại vài con cho tôi, sau đó vận chuyển đến đây cũng những con khác”.  

 

Nam Mẫn nhíu mày: “Ông cụ Phó không chửi anh hả?”  

 

“Không chửi làm sao được, mắng tôi ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, còn chưa cưới vợ đã không cần bố”.  

 

Phó Vực còn bị bố già nhà mình đánh hai gậy, bây giờ vẫn còn hơi đau: “Nhưng mà ông ấy mắng cũng không sai, bây giờ cưới vợ là quan trọng nhất. Tôi mới hỏi ông ấy, bố thích cháu hay là thích ngựa con?”  

 

Tô Âm nghe đến là say mê, đột nhiên ló đầu: “Bố chú trả lời thế nào?”  

 

Phó Vực chỉ cái chuồng: “Đó chính là đáp án tốt nhất”.  

 

Ngựa con đều ở đó cả.  

 

Tô Âm nhìn theo hướng tay Phó Vực, trông thấy một đám ngựa con đi tới đi lui trong chuồng, ánh mắt chợt phát sáng, lạch bạch chạy tới: “Ồ, chúng nó đáng yêu quá!”  

 

 

 

Ngựa con trông có vẻ rất nhỏ nhắn, giống ngựa Shetland chính là một trong những thú cưng đặc biệt của hoàng thất nước Ý.  

 

Phó Vực đi tới, nhìn đôi mắt sáng rực rỡ ánh sao của cô bé, cong môi lên: “Chọn một con đi, anh tặng cho em”.  

 

“Có thật không?”, mắt Tô Âm lại sáng lên một chút.  

 

Từ nhỏ cô bé đã lớn lên trong sự nuông chiều, không hề ngượng ngùng hỏi lại, nếu Phó Vực đã lên tiếng thì cô bé cũng không khách sáo, đi lựa chọn một em. Cô bé chỉ vào một chú ngựa đen lấm đốm trắng: “Con này đi! Trông nó giống lão Tô lắm”.  

 

Nam Mẫn: “…”  

 

Những lời đó mà lọt vào tai anh Duệ thì kiểu nào cũng sẽ treo con gái nhà mình lên đánh cho hả lòng hả dạ.  

 

Thế nhưng… Nam Mẫn nhìn con ngựa đen kia một cái, cái dáng vẻ tự nghĩ rằng bản thân mình hơn người, đúng là rất giống Tô Duệ, khụ.  

 

Mọi người đều thay quần áo cưỡi ngựa, chuẩn bị đi một vòng.  

 

Nam Lâm không có kinh nghiệm cưỡi ngựa nên không dám lên ngựa cao, nhờ sự trợ giúp của Cố Hoành để chọn một chú ngựa con, nơm nớp lo sợ leo lên, đi cùng với Tô Âm trong sân, vẻ mặt hết sức hoảng hốt.  



Cố Hoành buồn cười: “Yên tâm đi, không ngã được đâu, cứ thoải mái cưỡi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK