Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn một bức cuối cùng, đọc nốt đi”.  

 

Hạ Thâm khuyên cô: “Đau dài không bằng đau ngắn, xem sớm hết sớm”.  

 

Nam Mẫn cố gắng ổn định lại hơi thở, chậm rãi mở ra bức thư thứ ba, mặt giấy loạt soạt, vẫn là những dòng chữ thể Khải ngay ngắn của Dụ Lâm Hải.  

 

Thể chữ xinh đẹp kia khiến ba ông anh sau lưng sáng hết cả mắt.  

 

“Không ngờ tên Dụ Lâm Hải đó lại viết chữ đẹp vậy, so với đống chữ như chó cào kia của anh thì đẹp hơn nhiều”, Bạch Lộc Dư nhỏ giọng than thở.  

 

Hạ Thâm giơ một ngón tay lên môi: “Suỵt, đừng ồn ào”.  

 

——  

 

Mẫn à.  

 

Vẫn là một ngày nhớ em.  

 

Tôi đang ở Thủy Vân Gian, gặp phải một người, họ Ngôn, chính là cơ trưởng đã lái chuyến bay Y1106 của em.  

 

Không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh ta, tôi lại có cảm giác quen thuộc, như đã quen biết nhau từ rất lâu, như đã gặp nhau ở nơi nào rồi.  

 

Nói thế nào người ta cũng là cơ trưởng cứu mạng em, tôi nói lời cảm ơn anh ta, nhưng nhìn anh ta lại khiến tôi có cảm giác căng thẳng.  

 

Thoạt đầu tôi không hiểu, nhưng đêm đó sau khi tán gẫu với anh ta xong tôi mới chợt hiểu ra, đó không phải là căng thẳng, mà là nguy cơ!  

 

Khi thằng nhóc Phó Vực đòi theo đuổi em, tôi chẳng thấy đó là vấn đề gì lớn, bởi vì tôi biết cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia không thể lọt vào mắt em, nhưng… Ngôn Uyên thì khác.  

 

Khi tôi biết lần này anh ta đến thành phố Nam vì em đã nhờ vả, đến đây để điều tra Kiều Lãnh thì cảm giác nguy cơ đó lại càng dữ dội.  

 

Đêm qua, tôi đã mơ một giấc, tôi mơ thấy em.  

 

 

 

Nhưng trong giấc mơ đó còn có cả Ngôn Uyên, em tựa vào vai anh ta, khẽ mỉm cười.  

 

Tôi đã bừng tỉnh.  

 

Tôi biết mình sợ cái gì.  

 

Ngôn Uyên ở phòng số 88 trong Thủy Vân Gian, ở ngay bên cạnh tôi.  

 

Tôi chủ động tìm anh ta nói chuyện, anh ta rất thẳng thắn nói cho tôi biết anh ta muốn tiến thêm một bước để tiếp xúc với em, tôi sợ.  

 

Tôi thật sự hoảng sợ rồi!  

 

Tôi tự cho là mình thông minh, từ nhỏ đến lớn chưa từng lo sợ như thế bao giờ, cũng chưa bao giờ tự ti đến thế, nhưng khi chuyện liên quan đến em, tôi lại chưa từng tự tin.  

 

Nếu như người khác bắt đầu từ con số không, thì tôi biết điểm khởi đầu của tôi cách số không đâu đó cả chục ngàn mét.  

 

Tôi không biết nếu như Ngôn Uyên chính thức theo đuổi em thì liệu em có đồng ý không?  

 

Dù sao người ta cũng cứu mạng em, còn là bạn của anh cả em, cũng từng làm lính, trông lại điển trai, chín chắn…  

 

Không được!  

 

Chỉ cần nghĩ tới việc em có thể sẽ hẹn hò với anh ta là tôi đã hận không thể, hận không thể… Hận không thể bóp chết chính mình!  



Bởi vì tôi biết, nếu như em đến với Ngôn Uyên thật, tôi là người không có quyền phản đối nhất, tôi lấy cái lý gì để nói cơ chứ? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK