Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Lộc Dư mặc sức phát sóng tình hình ở hiện trường cho anh cả trong ‘nhóm không có em gái’.  

 

Vừa nghe thấy tiếng gầm sư tử hà đông của Nam Mẫn, sợ đến suýt làm rơi điện thoại.  

 

Cả khu vườn hoa hồng đều chấn động.  

 

“…”  

 

Lý Vân sợ giật mình, giậm chân ở cửa phòng, liền sau đó cửa phòng được mở ra, anh ta bị một bàn tay kéo vào trong!  

 

Quản gia Triệu ở phòng khách tầng dưới, nghe thấy tiếng gầm của cô cả, xoa ngực hồi lâu mới thở lại bình thường được: “Dọa mình sợ giật mình, còn tưởng bà chủ sống lại chứ”.  

 

Các cô gái đều bật cười, chẳng phải thế sao?  

 

Chất giọng này thật có linh hồn.  

 

Rất giống cảnh tượng ông chủ Nam lén đi nói chuyện với các ông chủ khác mà không đưa bà chủ theo.  

 

…  

 

Nam Mẫn tức muốn chết, tố cáo hành vi ác độc ‘cô lập’ cô!  

 

Phía bên kia điện thoại, Lạc Quân Hành khẽ cười hai tiếng.  

 

“Anh còn cười?”  

 

Nam Mẫn càng tức hơn, điên lên mắng cả anh cả: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”.  

 

Lạc Quân Hành: “Ừm?”  

 

“Sao thế, em nói sai hả?”  

 

Nam Mẫn hiếm khi có lúc bá đạo trước mặt anh cả, có lý không chịu lùi bước: “Vốn dĩ là các anh bắt nạt em”.  

 

Lạc Quân Hành lại khẽ cười, cất giọng chậm rãi nói: “Vậy không bắt nạt em nữa”.  

 

“Anh bảo tiểu ngũ giải tán nhóm”.  

 

Giọng anh ta vừa nhẹ vừa chậm, tốc độ chỉ nhanh hơn con lười một chút, cần phải kiên nhẫn nghe mới được.  

 

Nhưng tiếng trung của anh ta lưu loát hơn mấy năm trước nhiều, cơ bản không khác biệt với người bản địa lắm.  

 

Nói tiếng phổ thông còn rõ ràng dễ nghe hơn rất nhiều người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc.  

 

Có lúc Nam Mẫn chê phiền, nói tiếng anh với anh ta, anh ta lại không chịu, cố chấp nói tiếng trung gượng gạo, vì anh ta cảm thấy tiếng trung là tiếng hay nhất trên thế giới.  

 

Những chữ vuông vắn hợp thành từng từ, từng câu hoa mỹ, thật kỳ diệu.  

 

“Vậy còn tạm”.  

 

Lúc này Nam Mẫn mới bớt giận, nhảy lên giường, xoa đầu gối.  

 

Lạc Quân Hành cất giọng thấp xuống “Vết thương trên trán thế nào rồi?”  

 

Dừng một chút, lại nói: “Có thể ngồi máy bay không?”  

 

“Không có gì đáng ngại”.  

 

Nam Mẫn rất tốt với bản thân, bôi lớp thuốc mỡ dày lên đầu gối, mát xa, hỏi: “Anh cả, ngày mai anh phái ai đến đón em?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK