Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Lâm Hải lẩm bẩm, nhắm mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt lem luốc nhưng nụ cười rạng rỡ của cô bé: “Anh ơi, anh tên là gì? Anh đã cứu em, sau này lớn lên em sẽ tìm anh trả ơn”.

Đôi mắt đó và đôi mắt kia, giống nhau đến hoàn hảo.

Anh bỗng mở mắt, hỏi Hà Chiếu: “Năm nay Nam Mẫn bao nhiêu tuổi?”

“A?”

Hà Chiếu bị Dụ Lâm Hải hỏi cho thộn người, phản ứng đầu tiên là: Vợ của anh mà anh lại hỏi tôi?

Nhưng Dụ Lâm Hải hỏi rất nghiêm túc, anh ta cũng không thể không nghiêm túc suy nghĩ: “Phu nhân không nhiều tuổi lắm, cũng chỉ… 24, 25 tuổi”.

Đồng tử của Dụ Lâm Hải co lại.

Nếu năm nay Nam Mẫn hai mươi tư tuổi, vậy mười năm trước là mười bốn tuổi!

Chẳng lẽ cô bé bị bắt cóc năm đó chính là Nam Mẫn?

Tim Dụ Lâm Hải đập thình thịch, chỉ cảm thấy trong đầu như bị điện quang tia lửa nào đó chém mở, tim đập vang bên màng nhĩ, hồi ức từ lâu bỗng hiện lên trong đầu như sóng biển.

Anh chậm rãi hít một hơi, gọi điện cho Phó Vực, điện thoại vừa được kết nối, anh trực tiếp hỏi: “Cậu còn nhớ nhiệm vụ bí mật mà chúng ta phải làm ở rừng rậm mười năm trước không?”

Phó Vực vừa đến thành phố Dung không bao lâu, đang bàn bạc chuyện trường đua ngựa với ông Phó ở thư phòng, nghe thấy vậy liền ngẩn người.

Nhớ lại thoáng qua, Phó Vực nói: “Cậu đang nói nhiệm vụ cứu cô bé bị bắt cóc?”

“Đúng, chính là việc đó”.

Dụ Lâm Hải nhìn chằm chằm tài liệu, đồng tử tối sẫm, bờ môi khô khốc: “Cậu còn nhớ cô bé đó trông thế nào không?”

“Đã qua nhiều năm vậy rồi, đâu còn nhớ được”.

Phó Vực cố gắng nhớ lại nói: “Tôi chỉ nhớ thư nhiệm vụ đó viết cô bé mười bốn tuổi, còn thân phận, hoàn cảnh gia đình đều bảo mật, hơn nữa còn là nhiệm vụ cấp SSS, chàng trai, lúc đó dọa tôi đến thộn người, cứ tưởng lần đó đến rừng rậm có đi mà không có về chứ. Nhưng lần đó đúng là rất nguy hiểm, không ngờ đối phương khó đối phó như vậy, chúng ta đều bị đánh tan, tôi nhớ ban đầu là cậu vào sâu trong lòng địch, cứu cô bé đó ra đúng không?”

Chuyển nghề thời gian dài, nhớ lại ngày tháng đẫm máu đó vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, khiến người ta lưu luyến.

“Nhưng sao cậu đột nhiên nghĩ đến việc này?”

Phó Vực khó hiểu nói.

Dụ Lâm Hải lặng lẽ đứng lên đi đến bên cửa sổ cùng với ký ức của anh.

Anh cũng nhớ năm đó nhiệm vụ khó khăn nguy hiểm đến mức nào, bản thân nhiệm vụ không khó, cái khó là đối thủ, đều là lính đánh thuê hiển hách nổi tiếng trên quốc tế, không biết tại sao lại bắt cóc một cô bé con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK