Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau đó anh ta nhìn sang Nam Mẫn, ngước lông mày: “Theo anh được biết, có phải anh ta theo đuổi em không?”  

 

“…”  

 

Nam Mẫn suýt phun trà ra, quay đầu nhìn Tô Duệ: “Anh ở trên núi mà thông tin vẫn nhanh nhạy thế? Sao chuyện gì cũng biết?”  

 

Tô Duệ nhấc môi cười: “Anh có nhiều học trò. Từ khi em về thành phố Nam, lúc nào cũng có tin tức liên quan đến em, cứ cách một thời gian, Vân Tranh và Vân Tiêu về nói, trên dưới khắp Messuri đều biết”.  

 

“…”  

 

Nam Mẫn không còn lời nào để đối lại, không còn gì để nói.  

 

Phiền chết đi được!  

 

“Nhưng, Phó Vực là kẻ đa tình, cho dù em không thích anh ta, anh cũng không thể để Âm Âm yêu anh ta”.  

 

Vẻ mặt Tô Duệ biến sắc, đáy mắt kết ngàn lớp sương băng, sát khí nổi lên.  

 

Nam Mẫn vội nói: “Ông Phó chỉ còn lại một cậu con trai chân tay toàn vẹn thôi, anh vừa phải thôi, đừng giết chết người ta. Tuy mấy năm nay Phó Bá Hưng im hơi lặng tiếng, nhưng vẫn còn thế lực trên giang hồ, thực lực cũng không thể coi thường”.  

 

“Anh biết rồi, nhưng Messuri của anh cũng không phải dễ ức hiếp”.  

 

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tô Duệ toát lên vẻ bá đạo truyền đời của Tô môn trăm năm: “Muốn theo đuổi con gái anh, cũng phải xem anh ta có đủ tư cách không, có còn cái mạng không”.   

 

Tuy lúc này nói ra có chút mất lòng, nhưng Nam Mẫn vẫn không thể không nhắc nhở anh ta một câu: “Ấy… anh nhầm rồi, là con gái anh vừa gặp đã yêu Phó Vực người ta, nằng nặc theo đuổi anh ta”.  

 

“Không quan trọng”, Tô Duệ xua tay: “Được con gái anh để ý, chẳng lẽ không phải là cái phúc của anh ta à?”  

 

Nam Mẫn thầm nhủ: Đúng là phúc, không phải họa?  

 

Đương nhiên rồi là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được.  

 

Gặp được Tô Âm, cho thấy số phận của Phó Vực có kiếp nạn này, gọi là kiếp đào hoa.  

 

…  

 

Nam Mẫn và Tô Duệ cùng đến bệnh viện thăm ông cụ.  

 

Vừa đi vào đã nhìn thấy Nam Tam Tài mặc áo bệnh nhân, tay cầm một tẩu thuốc hút rất lão luyện, một tay khác đang cầm xem thứ gì trông như một bản hợp đồng.  

 

Y tá đang ngồi bên cạnh gọt hoa quả, thấy Nam Mẫn đi vào, vội đứng lên chào hỏi.  

 

“Cô nghỉ đi, để tôi chăm sóc ông”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK