Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh nhỏ, hồi nhỏ anh khóc chảy nước mũi bao nhiêu lần, em cũng lười không thèm nói. Nhưng có một năm tết thiếu nhi mùng một tháng sáu, mẹ trang điểm cho anh thành con gái, tết tóc, mặc váy của em lên sân khấu biểu diễn, lúc đó anh thật đỏm dáng”.

Bạch Lộc Dư: “… Anh có không?”, giả bộ quên.

Tô Duệ và Quyền Hạ Khiên đều nhìn sang anh ta, cùng gật đầu: “Có”.

Sau đó cũng không nhìn được phì cười.

Bạch Lộc Dư: “…”

Tại sao đến cuối cùng người chịu tổn thương luôn là anh ta?

Cuộc tu họp anh trai em gái kéo dài đến nửa đêm mới giải tán, lúc ra về, mọi người đều say ngà ngà, đã lâu chưa uống sảng khoái như vậy.

Tư Triết vẫn đợi Nam Mẫn đi ra, khi Nam Mẫn đi xuống lầu thì nhìn thấy cậu ta, vẫn giữ một chút tỉnh táo: “Ừm? Tiểu Triết? Sao vẫn chưa về? Lên xe đi, tôi đưa cậu về”.

“Không cần đâu chị. Em đi xe đến”.

Tư Triết đỡ cô: “Chị không sao chứ? Sao uống nhiều như vậy?”

“Không sao, vui… vui!”

Nam Mẫn cười, bị Bạch Lộc Dư kéo đi, còn không quên vẫy tay tạm biệt Tư Triết: “Huấn luyện cho tốt, chơi bóng cho tốt, mong rằng cậu sớm trở thành quán quân thế giới!”

Tư Triết nhìn bóng dáng Nam Mẫn rời đi, ầm thầm nắm chặt bàn tay buông bên sườn thành nắm đấm.

Thời gian… bây giờ thứ cậu ta cần nhất, chính là thời gian!

Về đến khu vườn hoa hồng, Tô Duệ lên tầng xử lý con gái phản nghịch.

Nam Mẫn hỏi thăm tình hình của Nam Nhã, quản gia Triệu nói hôm nay Nam Nhã tỏ ra khá ngoan, cô mới gật đầu: “Vậy thì tốt, nhờ bà vất vả quan tâm”.

“Sao uống nhiều như vậy? Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị chút canh giải rượu”.

Quản gia Triệu cũng lo lắng vỡ tim vì họ.

Nam Mẫn khẽ cười: “Cảm ơn bà Triệu, đừng quên mang một bát lên phòng anh Duệ”.

Vừa vào phòng, thì nhận được điện thoại từ nước ngoài.

Nam Mẫn nhìn màn hình, khẽ cong môi, ấn nhận nghe: “Anh cả yêu quý của em, cuối cùng hôm nay cũng nhớ ra anh có một cô em gái rồi à?”

Phía bên kia điện thoại, giọng trầm thấp vang lên: “Ừm”.

Nam Mẫn cởi giày, tháo trang sức xuống, nằm ngửa trên giường lớn, uể oải nói: “Bọn em vừa tan về nhà, người không biết còn tưởng anh lắp máy camera lên người em đấy, gọi đúng lúc như vậy”.

“Không”, phía bên kia, người đàn ông thừa nhận rất thẳng thắn: “Khu vườn hoa hồng có tai mắt của anh”.

“…”

Nam Mẫn dừng lại, bĩu môi: “Đâu có ai gài gián điệp còn nói với người ta một tiếng, em không cần thể diện hả? Hơn nữa cho dù anh nói với em thì làm sao? Em còn có thể đuổi người của anh đi chắc?”

Cô vừa trách móc vừa làm nũng, giọng toát ra vẻ bất lực.

Đối phương lại hỏi: “Uống rượu à?”

“Có thể không uống sao?”

Nam Mẫn nói: “Anh Duệ, anh hai và anh nhỏ nhân cơ hội rót cho em… Đúng rồi, em bảo anh tư gửi cho anh rượu vang, anh nhận được chưa?”

Lạc Quân Hành: “Ừm”.

“Nhận được thì tốt, là anh tư bỏ tiền, em chỉ góp một tấm lòng”.

Nam Mẫn được lợi còn không quên ra vẻ thông mình; “Nhưng tiền thì có giá trị, còn tấm lòng là vô giá, đúng không?”

Phía bên kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp: “Ừm”.

Nam Mẫn nhắm mắt, nghe tiếng điện lưu khe khẽ, cất giọng khẽ như đang ngủ mơ: “Anh cả, em rất nhớ anh, lúc nào thì anh về…”

Điện thoại cầm trong tay trượt rơi xuống khỏi lòng bàn tay, Nam Mẫn bất giác ngủ thiếp đi, màn hình vẫn hiển thị đang trong cuộc gọi, đối phương chần chừ không tắt máy.

Ghi tên là: Anh cả yyds.

Nửa đêm, Nam Mẫn mơ mơ màng màng được quản gia Triệu cho uống hai chén canh giải rượu.

Có lẽ là uống quá nhiều, sáng sớm hôm sau cô bị tỉnh dậy vì buồn vệ sinh, đo vào nhà vệ sinh như mộng du, lúc đi ra, cũng không còn buồn ngủ nữa.

Đang muốn xem mấy giờ, cầm điện thoại lên, lại kinh ngạc phát hiện cuộc điện thoại của cô và anh cả vẫn chưa tắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK