Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên từ dạ dày, Nam Mẫn cố nén xúc động muốn nôn hết ra ngoài, nhấn mạnh chân ga.  

 

Nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua bên cạnh, Kiều Lãnh khẽ híp mắt: “Một cô gái như cô thì lấy đâu ra lá gan đó vậy? Không sợ chết hả?”  

 

“Làm gì có ai không sợ chết!”  

 

Nam Mẫn nắm bánh lái, chiếc xe lao nhanh nhưng không hề ổn định, nhiều lần kề sát vào lan can, như thể một giây sau nó sẽ không thể phanh lại được và khiến cả người lẫn xe lăn quay.  

 

Tuy Kiều Lãnh chưa từng chơi tàu lượn siêu tốc nhưng chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác tương tự.  

 

“Nhưng tôi sợ mình sẽ chết một cách bí ẩn hơn”.  

 

Giọng Nam Mẫn đầy lạnh lùng và nặng nề: “Cũng như bố mẹ tôi vậy, “chết” ngay trên cầu vượt, cơ thể đều bị thiêu trụi, không được toàn thây”.  

 

Bỗng nhiên, cô nhìn màn đêm tối đen trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn và lạnh lùng.  

 

“Anh Kiều, anh nói xem nếu như chúng ta chết ở đây thì liệu có cơ hội nhìn thấy bố mẹ tôi không?”  

 

*  

 

Nhờ phước đức của giao thông thành phố Nam.  

 

Dụ Lâm Hải đã chạy tới trường đua với tốc độ như tên lửa, lại không thấy bóng dáng bọn Nam Mẫn.  

 

Anh gọi điện thoại cho Lạc Ưu: “Chúng tôi đang đuổi theo, nhưng hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ của Nam Mẫn, hơn nữa cô ấy lái ngày càng xa, tôi cảm thấy cô ấy sắp chạy tới thành phố Dung luôn rồi”.  

 

Thành phố Dung, thành phố Dung…  

 

Dụ Lâm Hải lập tức gọi điện thoại cho Phó Vực.  

 

“Cậu lập tức cử người tới cây cầu Đan Sơn nối giữa thành phố Nam và thành phố Dung đi, Kiều Lãnh đang ngồi trên xe Nam Mẫn!”  

 

Cúp điện thoại, anh lấy ra bản đồ núi Đan Sơn ra, cầm đèn pin đoán xem vị trí của Nam Mẫn, cuối cùng xác định được phương hướng.  

 

Anh trầm giọng dặn dò người mà mình mang theo…  

 

“Chúng ta chia ra ba đường, không cần biết là đường nào, chỉ cần gặp phải Kiều Lãnh thì lập tức đánh chết luôn không phải hỏi, tôi chịu trách nhiệm!”  

 

Sau đó, anh lại vào trong xe, soạt một cái lao vào màn đêm.  

 

Em nhất định, nhất quyết không thể xảy ra chuyện!  

 

*  

 

Kiều Lãnh nhìn sườn mặt đầy khát máu của Nam Mẫn, nhớ tới khoảnh khắc cô cầm thanh sắt đâm vào ngực hắn, nét mặt tàn nhẫn đó làm người ta đau lòng đến như thế.  

 

Ánh mắt âm u của anh ta chợt sáng lên, đột nhiên nở nụ cười: “Tự tử cùng với tôi, cô sẵn sàng làm như thế à?”  

 

“Chết thế nào cũng là chết, hình thức gì không quan trọng”.  

 

Nam Mẫn nghiêng đầu, nhìn ngực Kiều Lãnh, có chút tiếc nuối nói: “Năm đó, nếu lệch đi nửa tấc thì anh đã chết rồi”.  

 

Nghe thấy sự tiếc nuối trong giọng cô, Kiều Lãnh không tức giận mà còn cười.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK