Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chỉ sợ cô nghĩ lại, anh hơi kích động: “Vậy quyết định thế nhé! Tôi… tôi đợi em quay về”.  

 

Nam Mẫn nghe ra vẻ kích động trong cảm xúc của anh, cảm thấy anh đã hiểu lầm gì đó, muốn rút lại theo bản năng, nhưng lời đã nói ra như nước đã đổ đi, hối hận cũng không phải là tính cách của cô.  

 

Cứ nói tiếp thì cảm thấy sẽ thay đổi, Nam Mẫn liền tắt máy.  

 

Dụ Lâm Hải cầm điện thoại, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.  

 

Từ khi chia tay với Nam Mẫn, nửa năm nay, cảm xúc của anh cứ lặp đi lặp lại, bất luận là tính cách hay là cuộc sống, đều xảy ra thay đổi lớn.  

 

Anh đã nhìn rõ bản thân, cũng nhìn rõ hiện thực.  

 

Anh đã nếm được hương vị của tình yêu.  

 

Anh biết mình từng là tên khốn, anh từng làm tổn thương người khác, từng làm rất nhiều chuyện sai lầm ngu xuẩn khó có thể tha thứ, anh nên buông tay Nam Mẫn, nhưng anh không nỡ.  

 

Anh có thể rộng lượng với bất kỳ chuyện gì, nhưng với vấn đề Nam Mẫn, anh muốn ích kỷ một lần!  

 

Anh yêu cô, anh cần cô, chỉ đơn giản vậy thôi!  

 

Cho dù vạn vật trên thế gian đều ngăn cản anh, anh cũng sẽ không từ bỏ cô!  

 

Điện thoại bỗng đổ chuông, là số máy lạ.  

 

Mã vùng là của thành phố Nam.  

 

Anh nhận máy, vừa ‘a lô’ một tiếng, thì nghe thấy giọng của Trác Huyên: “Anh Hải, là em, em là Huyên Nhi!”  

 

“Tút”, Dụ Lâm Hải tắt máy.  

 

Nhưng điện thoại lại đổ chuông liên tục, nếu không nghe máy thì tiếng chuông cứ vang lên mãi, ánh mắt Dụ Lâm Hải băng lạnh, đành nghe máy.  

 

“Anh Hải, anh đừng tắt! Anh cứu em với, có người muốn giết em!”  

 

Trác Huyên điên cuồng cầu xin ở phía bên kia điện thoại, giọng run rẩy, hổn hển ngắt quãng nói lại đầu đuôi sự việc.  

 

Dụ Lâm Hải nghe thấy ba chữ “Hạ Hiểu Văn”, biết đó là vợ hiện tại của Vương Bình.  

 

 

 

Anh không có tâm tư đi lo chuyện bao đồng, thản nhiên nói: “Tự làm việc xấu thì tự chịu trừng phạt, cô tìm tôi cũng vô ích, tôi kiến nghị cô báo cảnh sát xử lý thì hơn”.  

 

Nói xong với giọng bình thản, anh liền tắt máy, kéo số máy vào danh sách đen.  

 

Trác Huyên gọi cho Dụ Lâm Hải thế nào cũng không kết nối được.  

 

Cô ta nóng ruột đến phát khóc.  

 

Cô ta gọi cho Vương Bình, Vương Bình không nghe máy, cô ta nào phải không muốn báo cảnh sát, nhưng cô ta không dám, Hạ Hiểu Văn có thân phận thế nào, cho dù báo cảnh sát cũng vô ích.  

 

Cánh cửa nhà vệ sinh ‘bành’ một tiếng bị đạp mở, Trác Huyên sợ đến co rúc vào trong góc, lại bị người khác giật tóc lôi ra.  

 

Cô ta đau đến kêu gào khóc lóc, sau đó bị người ta túm tóc rồi tát trái tát phải, tát đến đôi mắt mọc sao.   

 

Hạ Hiểu Văn, vợ của Vương Bình, mặc một chiếc áo dài đặt may theo số đo cao cấp, nho nhã ngồi trên ghế uống café, thanh lịch quý phái, nhẹ giọng nói: “Đánh nhẹ thôi, dù sao cũng là đàn bà từng lên giường với chồng tôi, không thể quá khó coi”.   



Vệ sĩ giơ bàn tay to như cánh quạt tát mạnh một cái cho Trác Huyên ngã lăn xuống đất, đánh cho cô ta méo cả mặt, mũi chảy máu, miệng phun ra máu, rụng một chiếc răng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK