Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Lâm Hải thản nhiên nói xong, lập tức phát hiện không đúng, ánh mắt sững lại: “Liên quan đến Kiều Lãnh phải không?”



“Tôi đang định nói sau khi cậu làm phẫu thuật mổ đầu, con người cũng trở nên trì trệ, thì cậu đã phản ứng lại rồi, tuy hơi chậm một chút, nhưng vẫn là anh chàng thông minh”.



Triệu Húc vẫn không nghiêm túc.



“Đừng phí lời”.



Dụ Lâm Hải không nghe anh ta trêu chọc: “Rốt cuộc có chuyện gì? Phía Kiều Lãnh có biến sao?”



“Theo như điều lệ bảo mật nội bộ, thì không được để cậu biết chuyện này, nhưng… ai bảo cậu là anh em của tôi chứ”.



Triệu Húc vòng vo dài dòng: “Bây giờ tôi phải đến Thủy Vân Gian đón một người, cậu đoán xem là ai”.



Dụ Lâm Hải sốt ruột nói: “Cậu có gì thì nói luôn đi”.



“… Thật thô lỗ”.



Triệu Húc bất mãn bĩu môi, sau đó nói: “Tôi phải đi đón thượng tướng không quân của nước T, người này không hề đơn giản, cũng là người đứng thứ hai hiện nay, anh ta còn có một nửa dòng máu người Hoa Hạ”.



Vẻ mặt của Dụ Lâm Hải dường như thay đổi trong phút chốc, trước mặt không khỏi hiện lên một khuôn mặt dính máu.



Đôi mắt màu xám nhạt của người đó nhìn anh, nắm tay anh, nhàn nhạt nói: “Đừng khách sáo, việc nên làm thôi”.



“Có trùng hợp không chứ, không lâu trước vị thượng tướng nước T này chạy đến hàng không dân dụng lái máy bay, trở thành đại anh hùng trong lịch sử tai nạn hàng không, đã cứu được hơn ba trăm hành khách, trong đó còn có vợ của cậu”.



Triệu Húc thao thao bất tuyệt nói xong, lại như muốn ăn tát đính chính lại: “Ồ, nhầm, là vợ cũ”.



“Cho nên, chắc cậu biết người này là ai rồi chứ?”







Làm sao có thể không biết?



Dụ Lâm Hải đóng nắp bút bi ‘rắc’ một tiếng, chậm rãi đọc ra một cái tên: “Ngôn Uyên”.



Là anh ta.



Cho nên lần này anh ta đến thành phố Nam là vì chuyện của Kiều Lãnh?



Là… Nam Mẫn đã nhờ anh ta ư?



Nam Mẫn không làm phiền anh cả nghỉ ngơi, lui ra khỏi phòng anh ta.



Vừa về đến phòng mình, thì nhận được mấy bức ảnh và một đoạn video của Lạc Ưu gửi đến.



Trên ảnh, mặt mũi Trác Huyên sưng đỏ, khuôn mặt thanh tú sưng phồng khó coi, dường như không nhận ra khuôn mặt vốn có, quỳ dưới đất, cúi đầu lắc lư muốn đổ.



Cô ta gặp báo ứng gì đây?



Trong đầu Nam Mẫn hiên lên một ý nghĩ, mở video, chỉ thấy một bàn tay lớn như cánh quạt bốp bốp tát vào mặt Trác Huyên, âm thanh sáng vang như dây pháo cùng nổ, chiên trống vang khắp trời.



Đồng loạt ầm ầm leng keng.



Tuy rằng vui vẻ trên nỗi khổ người khác là không tốt, nhưng với Trác Huyên, Nam Mẫn hoàn toàn không có trở ngại tâm lý này, chỉ cảm thấy được xả giận.



Sau đó Lạc Ưu gọi điện đến: “Thế nào, nhìn Trác Huyên bị đánh thành như vậy, có vui không?”



“Rất vui”.



Nam Mẫn cười đẩy cửa phòng, hỏi: “Người tốt nào làm chuyện tốt này đấy?”







Phía bên kia điện thoại, Lạc Ưu sảng khoái cười hai tiếng: “Chuyện thì là chuyện tốt, nhưng người không phải người tốt”.



Cô ấy nói với Nam Mẫn đây là do Hạ Hiểu Văn, bạn thân hồi nhỏ của cô ấy làm.



Cái tên Hạ Hiểu Văn không hề xa lạ với Nam Mẫn, chẳng phải là vợ của giám đốc sở Vương sao?



“Cô biết Hạ Hiểu Văn à?”, Nam Mẫn thực sự hơi kinh ngạc.



Lạc Ưu nói: “Chúng tôi cùng lớn lên trong đại viện khu quân đội, hồi nhỏ chơi cùng nhau, đều là tôi bảo vệ cô ta. Sau này bố của cô ta bị thuyên chuyển công tác, chúng tôi cũng đã rất lâu không gặp lại rồi, nhưng vẫn luôn liên lạc”.



“So với nữ hán tử như tôi, cô ta là tiểu công chúa đúng nghĩa, hồi nhỏ tính cách yếu đuối, sau này… có lẽ bị ảnh hưởng bởi mẹ kế, tính tình thay đổi rất nhiều, trở thành con ngựa hoang tuột dây cương”.



Lạc Ưu nói vậy, Nam Mẫn cũng hiểu ra nhiều.



Bố của Hạ Hiểu Văn là bí thư hiện tại của thành phố Nam, giữ chức vị quan trọng, đã trải qua hai cuộc hôn nhân, bà vợ hiện tại cũng là con gái nhà danh gia, sau khi gả vào nhà họ Hạ, đã sắp xếp cho Hạ Hiểu Văn ba cuộc hôn nhân.



Cuộc hôn nhân với Vương Bình là lần thứ ba của cô ta.



Sự kết hợp của hai người, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.



Hôn nhân của gia đình hào môn, phần lớn không do mình quyết định.



Lạc Ưu không phải là người thích buôn chyện, cô nói với Nam Mẫn những chuyện này là được sự nhờ vả của Hạ Hiểu Văn.



“Video và ảnh đều do Hạ Hiểu Văn gửi cho tôi, bảo tôi chuyển cho cô”.



Nam Mẫn nheo mắt: “Hạ Hiểu Văn bảo cô gửi cho tôi?”



“Đúng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK