Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh tối sầm mắt, trầm giọng nói: “Là ai bảo lãnh?”  

 

Triệu Húc nén thấp giọng ở phía bên kia nói: “Cục trưởng Ngụy đích thân đến thả người, chỉ một câu ‘không đủ bằng chứng’, đã cho thả người, tôi làm ầm ĩ hồi lâu, ông ta mới nói với tôi, là lệnh của cấp trên”.  

 

Dụ Lâm Hải cau đôi lông mày sắc, giọng không thân thiện: “Cấp trên nào?”  

 

“Ông ta không chịu tiết lộ, nhưng tôi phái người đi theo Trác Huyên, sau khi cô ta được bảo lãnh ra ngoài thì trực tiếp lên máy bay, còn là Vương Sảnh của tỉnh thành đích thân đến tiễn, cậu suy nghĩ xem”.  

 

Đồng tử thâm trầm của Dụ Lâm Hải co lại, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng.  

 

Triệu Húc lại nói: “Tôi điều tra được, chuyến bay của cô ta hạ cánh ở sân bay thành phố Nam, hơn nữa tôi còn điều tra được… Kiều Lãnh, hiện giờ đang ở thành phố Nam”.  

 

“Kiều Lãnh ở thành phố Nam?”  

 

Sắc mặt Dụ Lâm Hải lại thay đổi, rõ ràng anh điều tra được, Kiều Lãnh đang ở bến tàu thành phố Yên, chuẩn bị ra nước ngoài.  

 

“Có lẽ là tung hỏa mù cho cậu đấy, chiều nay tôi cũng vừa mới biết được”.  

 

Triệu Húc nói: “Cậu nghĩ xem, lần này Kiều Lãnh quay lại là nhằm vào Nam Mẫn, còn chưa đạt được mục đích, sao có thể chạy như vậy? Bây giờ cậu ở bên Nam Mẫn không? Nhất định phải nhắc nhở cô ấy cẩn thận”.  

 

Nói đến đây, Dụ Lâm Hải chột dạ, lập tức lấy số của Dụ Trạch Vũ gọi cuộc gọi thoại, đối phương không nhận máy.  

 

Anh lật người dậy từ trên giường, vừa thay quần áo vừa gọi điện cho Lạc Ưu.  

 

Điện thoại vang lên hai tiếng, liền được kết nối, anh hỏi: “Bây giờ cô có ở cùng Tiểu Mẫn không?”  

 

“Có, tôi đang ở cùng… Ọe…”  

 

Lạc Ưu bò bên đường, vừa nôn ọe: “Tôi nói với anh, Tiểu Mẫn cô ấy, cô ấy đúng là không phải con người…”  

 

Dụ Lâm Hải nghe tiếng ồn ào phía bên kia, cau chặt mày: “Các cô đang ở quán bar à? Quán nào?”  

 

Anh thay quần áo xong, đội mũ, rời khỏi phòng bệnh, nhanh chóng đi ra ngoài.  

 

Bên kia Lạc Ưu không trả lời, chỉ có tiếng nôn ọe và tiếng thở đứt quãng.  

 

Dụ Lâm Hải đang rối loạn, nghe giọng thanh lạnh truyền ra: “Cô có ổn không đấy? Cô Lạc, tôi thật không ngờ đường đường một binh đặc chủng như cô lại say xe”.   

 

Say xe?  

 

Dụ Lâm Hải dừng bước chân.  

 

Lạc Ưu không phục nói: “Lái xe bình thường, đương nhiên tôi không say, nhưng cô lái… cũng quá điên rồi đấy! Chúng tôi ở quân doanh cũng từng đua xe, còn là xe việt dã, cũng không chơi nhiều trò như cô”.  

 

 

 

Đua xe?  

 

Dụ Lâm Hải lại cất bước chân, bảo Hà Chiếu mau chóng điều tra trường đua xe ngầm của thành phố Nam.  

 

Nam Mẫn cười nói: “Đã nói với vô chỉ mang tính giải trí thôi, đua xe tự do thì phải chơi nhiều trò. Sau đây là so tốc độ, có cần thêm lần nữa không?”  



“Không không, tôi còn muốn sống quay về quân đội”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK