Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nam Mẫn họp xong, khi từ văn phòng đi ra, thì nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn.  

 

Cô không đi lên, sợ bị thương, khoanh tay đứng nhìn.  

 

Đám người Cố Hoành định đi đến ngăn lại, Nam Mẫn cũng nháy mắt ngăn lại: Một ông già xấu xa nửa cái chân sắp bước vào quan tài làm sao có thể đánh lại đám thanh niên sức lực dồi dào, rõ ràng là tự chuốc khổ vào thân.   

 

Dù sao người chịu thiệt cũng không phải là bọn họ.  

 

Nam Ninh Bách đâu chỉ là chịu thiệt, mà đúng là chịu thiệt lớn!  

 

Bình thường ông ta ra oai chủ tịch quen rồi, ngàn tính vạn tính cũng không tính được, đám thỏ con này lại dám ra tay với ông ta?  

 

Cũng không sợ mất bát cơm ư?  

 

Cả đời ông ta chưa có lúc nào cạn lời như lúc này.  

 

Nam Ninh Bách bị đánh bò dưới đất, chỉ cảm thấy xương cốt già của mình sắp rã rời, nhưng đám người này vẫn thụi quyền liên tiếp vào người ông ta, ông ta đau đến tối mắt, ánh mắt đờ đẫn.  

 

Bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân, một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện dưới bọng mắt mình.  

 

Ông ta ngẩng đầu nhìn, từ dưới lên trên, chỉ thấy Nam Mẫn mặc đồ công sở màu đen, chân dài, bên hông còn đeo dây thắt lưng màu kim loại, vừa đẹp vừa khí chất.  

 

Cô đứng ở đó, từ cao nhìn xuống ông ta.  

 

Từ trên xuống dưới đều toát ra cảm giác lạnh lùng tự nhiên.  

 

Nhưng lúc này Nam Ninh Bách đâu thể quan tâm cô lạnh lùng hay không, ông ta bị đánh đến thâm cả mắt, coi Nam Mẫn như ngọn cỏ cứu mạng, bò về phía cô bằng cả hai chân hai tay: “Cháu gái!”  

 

Tiếng gọi đó, chấn động trời đất, đến quỷ thần cũng phải rơi nước mắt, còn vui hơn cả khi gặp mẹ của mình.  

 

 

 

Đám người Cố Hoành và Tưởng Phàm đứng phía sau Nam Mẫn, nhìn dáng vẻ của Nam Ninh Bách, đều không chê đậy sự ghét bỏ, cau chặt mày.  

 

Nam Mẫn vừa xuất hiện, các trợ lý đều dừng tay, đồng loạt khom lưng: “Tổng giám đốc Nam”.  

 

Không cần họ lên tiếng giải thích, Nam Mẫn vừa liếc thấy dấu năm ngón tay trên khuôn mặt sưng đỏ của trợ lý hành chính là biết có chuyện gì.  

 

Cổ chân bị bám chặt, Nam Mẫn cau mày, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Nam Ninh Bách dính lấy giống như cao da chó, chảy nước mắt nước mũi gọi cô: “Tiểu Mẫn, cháu quản lý bọn họ đi, họ muốn đánh chết chú!”  

 

Nam Mẫn đứng ở đó, sừng sững bất động, giọng thấp lạnh: “Sao chú hai lại nói vậy?”  

 

“Chú…”, Nam Ninh Bách ngẩng đầu nói chuyện với Nam Mẫn quá mệt, hét lên với Cố Hoành và Tưởng Phàm: “Hai tên nhóc các cậu, ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây đỡ tôi!”  

 

“Ồ ồ”, Cố Hoành và Tưởng Phàm nhịn cười, đều tiến lên, mỗi người đỡ một cánh tay của ông ta, dìu ông ta đứng dậy.  

 

Lúc hai người họ buông tay, Nam Ninh Bách suýt ngã bò xuống.  

 

Cơ thể quá đau, bộ xương cốt già cỗi của ông ta sắp rã rời thật rồi…  



Nam Ninh Bách chống đỡ hông, cắn răng nghiến lợi, trừng mắt với Tưởng Phàm: “Tìm kính cho tôi!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK