Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nam Tam Tài nhăn mũi, suýt không nhịn được trừng mắt với cháu gái, nghĩ thầm: Ông tin cháu mới lạ đấy.  

 

Cháu gái của ông ta, giống hệt bố nó, gian xảo.  

 

Dụ Hành Nghiêm lại thở dài một hơi, nhìn Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn ấy à, rất có lòng”.  

 

Một cô bé tốt như vậy, sao không phải là cháu nội của ông ta chứ?  

 

Không biết còn mạnh hơn thằng cháu ngoại không ra gì của ông ta bao nhiêu lần.  

 

Người so với người đúng là tức chết.  

 

Nói chung là để A Muội ở lại, để tiền ở lại đều thành công, Nam Mẫn mới thở ra nhẹ nhõm.  

 

Lên xe, cô lại nói: “Muốn đối phó với ông cụ nhà chúng ta, đúng là không dễ. Chuyện này làm tốt lắm, coi như anh đã lập công đền tội”.  

 

Cố Hoành nghe thấy vậy cũng thở nhẹ nhõm.  

 

 

 

“Hiếm thấy một câu khen ngợi từ cô, cũng không hề dễ dàng”.  

 

Nam Mẫn lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh có gì đáng mà khen? Về sau còn chọc Tiểu Lâm tức giận, anh cút xa tôi càng xa càng tốt, tôi tìm em rể mới”.  

 

“Đừng mà, tôi sai rồi, tôi không dám nữa!”  

 

Vẻ mặt Cố Hoành khổ sở biểu hiện lòng trung thành, lần vô tâm này, hai chị em gái liên hiệp liền hại cho anh ta thảm hại, anh ta nào còn dám?  

 

Trở về tiểu khu Lộc Minh xách hành lý, vừa vào cửa, Lạc Ưu liền nhào vào Nam Mẫn.  

 

“Cục cưng, dẫn tôi cùng đi đi!”  

 

Nam Mẫn ngơ ngác một giây, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Quyền Dạ Khiên đứng cách đó không xa, nháy mắt ra hiệu cho cô.  

 

Giống như muốn nói: Đồng ý cô ấy! Đồng ý cô ấy! Đồng ý cô ấy! Đồng ý cô ấy!  

 

Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng chẳng thèm che giấu của anh hai nhà mình, trong lòng Nam Mẫn không khỏi buồn cười.  

 

Cô nhìn Lạc Ưu, hỏi: “Cô không cần quay về thủ đô sao?”  

 

Lạc Ưu nói: “Tôi quay về người trong nhà lại muốn sắp xếp cho tôi xem mắt, nghĩ thôi đã nhức đầu rồi, có thể trốn được thì trốn. Tôi tránh đến chỗ cô”.  

 

“Đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì”.  

 

Nam Mẫn nói: “Nhưng có thể tôi sẽ không có nhiều thời gian ở bên cô…”  

 

“Không sao”.  

 

Lạc Ưu thoải mái xua tay: “Thành phố Nam nhiều chỗ chơi như vậy, một mình tôi cũng có thể chơi rất vui vẻ”.  

 

“Một mình cô tôi vẫn không yên tâm”.  

 

Nam Mẫn dường như suy nghĩ rất kỹ càng, sau đó nhìn về phía Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, về sau anh có chuyện gì gấp không? Nếu không có thì anh giúp em chăm sóc Ưu nhé”.  



Vẻ mặt Quyền Dạ Khiên bình thản, nhìn giống như không vui, chỉ là vì lời căn dặn của em gái, không còn cách nào nói: “Được thôi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK