Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lạc Quân Hành vô cùng bất đắc dĩ: “Gia đình có truyền thống cưng chiều em gái mà”.  

 

Nam Mẫn: “Hì hì”.  

 

…  

 

Uống chút rượu vào, quả nhiên trong cơ thể ấm áp hơn rất nhiều, nóng ấm hẳn.  

 

Đôi mắt đen láy của Nam Mẫn cũng trở nên mơ màng, gương mặt trắng nõn ửng hồng, đáy mắt ngân ngấn nước, cả người trở nên mềm nhũn.  

 

Nhìn Lạc Quân Hành vừa mới hút xong điếu trước đã vội vàng châm thêm điếu thứ hai, cô khó chịu cau mũi.  

 

“Anh cả…”  

 

Cô yếu ớt tỏ vẻ ghét bỏ anh ta: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm, anh hút ít thôi”.  

 

Lạc Quân Hành thản nhiên ngước mắt lên, làn khói trắng đã che đi cảm xúc trong mắt anh ta, chỉ nghe thấy giọng nói khe khẽ: “Truyền thống gia đình rồi, không bỏ được”.  

 

“Anh lấy đâu ra lắm truyền thống gia đình thế?”  

 

Nam Mẫn khó chịu lẩm bẩm: “Thảo nào ngày xưa chị dâu lại nói “mây trên bầu trời Birmingham chính là khói thuốc của gia đình Shelby”, chẳng sai chút nào nhé, anh đã hứa cai thuốc với chị ấy rồi mà”.  

 

Lạc Quân Hành cụp mắt xuống, hàng mi che khuất đôi mắt màu xanh kia khẽ run lên, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đốm lửa của nó đang dần yếu đi, cũng như ánh sáng trong mắt anh ta vậy.  

 

Bầu không khí trở nên yên tĩnh nửa ngày, như thể cả thế giới đều trở nên yên tĩnh như thế.  

 

“Đúng vậy”.  

 

Giọng nói trầm thấp của anh ta nhẹ nhàng vang lên, tầm mắt bắt đầu chuyển sang bức tranh trên tường, trong bức tranh đó là hai cô gái xinh đẹp.  

 

Hai cô gái tựa như thiên sứ.  

 

Nam Mẫn hai mươi tuổi, cùng với Sophia hai mươi lăm tuổi.  

 

Em gái anh ta, cùng với… Vợ anh ta.  

 

Lạc Quân Hành nhìn gương mặt lai giữa Á và Âu đầy xinh đẹp, trong sáng khiến anh ta đem lòng nhớ thương đó, đôi mắt xanh như biển, như rơi vào vực sâu mãi mãi không thể trở về được.   

 

“Nhưng, cô ấy đã qua đời rồi mà, không phải sao?”  

 

Giọng nói khàn khàn và đầy đau thương của anh ta như đang cố vang lên từ trong lồng ngực, nghe vào khiến con người ta đau lòng khó tả.  

 

“Em nhớ chị Hề”.  

 

Nam Mẫn nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng trong bức tranh không chớp mắt: “Anh cả, anh có nhớ chị ấy không?”  

 

“Có. Lúc nào cũng nhớ”.  

 

Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc: “Không hút thuốc thì anh lại nhớ về cô ấy. Nhưng khi hút vào anh lại càng nhớ cô ấy hơn”.  

 

Giọng anh ta đầy yếu ớt: “Nhớ cô ấy, cũng nhớ con của bọn anh”.  

 

Nam Mẫn nhìn hơi nước lạnh lẽo dần dâng lên trong đôi mắt anh cả, sau đó lại nhanh chóng tan đi, như thể nó chưa từng xuất hiện, lại khiến lòng cô đau như dao cắt.  

 

 

 

Chị dâu thân ái của cô, vợ cả của Lạc Quân Hành đã qua đời vào năm năm trước.  

 

Khi qua đời, trong bụng chị ấy đang mang một bào thai năm tháng.  

 

Là một bé gái.  

 

Sophia, là thứ tình cảm chân thành duy nhất trong đời anh cả.  

 

Chị ấy chết vì cứu anh cả, nhưng sau khi chị ấy qua đời, anh cả cũng như đi theo chị ấy.  

 

Gia tộc Shelby có một lời nguyền từ xa xưa, đã được lưu truyền từ thế kỷ trước đến nay…  

 

“Vợ của ngài Shelby phải hiến tế cho gia tộc Shelby”.  

 

Chẳng có một quý bà Shelby nào thoát được lời nguyền đó.  



Sau khi chị dâu chết thảm, anh cả mất một khoảng thời gian rất dài chìm vào những ngày tháng mơ mơ màng màng, như người mất hồn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK