Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Quyền Dạ Khiên không nói hai lời, lập tức gửi cho Nam Mẫn cái lì xì hai trăm.  

 

Nam Mẫn bĩu môi: “Chỉ có thế?”  

 

“Keo kiệt thế thì không nên vào”.  

 

Nói thì nói thế, nhưng vẫn nhấn mở lì xì, nhận lấy.  

 

Quyền Dạ Khiên gằn giọng nói: “Lì xì chỉ gửi được hai trăm!”  

 

“Thì anh có thể chuyển khoản mà”.  

 

Quyền Dạ Khiên nén giận, trực tiếp chuyển cho Nam Mẫn mười ngàn: “Đủ chưa?”  

 

“Coi như tạm được đi”.  

 

Nam Mẫn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vẫn không nhấc chân đi, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh hai, lần này em sang nước Y không có món quà nào cho anh cả, anh ấy thích cái lư hương cổ của anh lâu rồi…”  

 

Quyền Dạ Khiên thật sự muốn nổi điên, trầm giọng nói: “Nam Mẫn, em đừng có được đằng chân lại lên đằng đầu!”  

 

“Thế thì phải xem Ưu Ưu nặng đến mức nào trong lòng anh, chẳng lẽ cô ấy lại không bằng cái lư hương cổ đó ư?”  

 

Nam Mẫn vô tội chớp chớp mắt.  

 

Chẳng mấy khi có cơ hội cạp anh hai một miếng, không thể bỏ lỡ như thế được.  

 

Quyền Dạ Khiên đã giơ nắm đấm lên rồi, nhưng sau đó lại bỏ xuống, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười gượng gạo: “Được, chi em”.  

 

“Anh tuyệt vời nhất”.  

 

Cuối cùng Nam Mẫn cũng hài lòng: “Nhưng mà anh đừng làm chuyện xấu xa gì nha, dục tốc bất đạt đấy”.  

 

“Biết!”  

 

Quyền Dạ Khiên thở hồng hộc đẩy em gái ra ngoài, khép cửa phòng lại.  

 

Nam Mẫn không nhịn được bật cười, không ngờ anh hai Quyền cũng có ngày hôm nay, đúng là anh cùng khó qua ải mỹ nhân mà.  

 

Vừa xuống lầu, đã thấy Cố Hoành và Nam Lâm ngồi ăn ở đó, Cố Hoành đưa lưng về phía Nam Mẫn, đang dùng giấy ăn lau nước cam trên miệng Nam Lâm, còn cô ấy thì mỉm cười hạnh phúc.  

 

Chậc, mới sáng sớm tinh mơ đã hành hạ cẩu độc thân như vậy.  

 

 

 

Càng làm nổi bật lên người cô độc lẻ loi như cô.  

 

Đơn hình lẻ bóng.  

 

“Chị”.  

 

Nam Lâm thấy Nam Mẫn đi xuống, cười ha ha chào hỏi: “Chào buổi sáng”.  

 

“Chào”.  

 

Cố Hoành cũng chào hỏi Nam Mẫn: “Ngủ ngon không? Hồi sức chưa?”  

 

Nam Mẫn gật đầu: “Rất ngon”.  

 

Vừa ăn xong bữa sáng thì nghe thấy trên tầng “bành” một tiếng.  

 

Mọi người đều ngẩng đầu, căn phòng bên trên vừa hay là phòng của Nam Mẫn.  

 

“Làm sao thế?”  



Quản gia Triệu nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy lên tầng: “Có trộm, hay có chuột?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK