Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Một người bạn”, Lạc Quân Hành thản nhiên nói.  

 

Nam Mẫn ngẩn người: “Bạn? Anh còn có bạn à?”  

 

Lạc Quân Hành: “Nói kiểu gì vậy?”  

 

Nam Mẫn cười he he: “Không có gì, chỉ là hiếu kỳ, không biết người được anh gọi là ‘bạn’, sẽ là nhân vật thế nào?”  

 

“Em gặp rồi sẽ biết”.  

 

Lạc Quân Hành không muốn nói nhiều, lại dặn dò: “Ngày mai không cần mang nhiều hành lý, ở đây cái gì cũng có”.  

 

Lại ngập ngừng: “Cần thứ gì, anh cho người chuẩn bị cho em”.  

 

“Em biết rồi”.  

 

Nam Mẫn nói: “Lúc nào em đến chỗ anh, cũng đều đi với hai tay không, xách đầy đồ quay về mà?”  

 

Lời không biết xấu hổ như vậy, cô lại nói rất hùng hồn.  

 

Quan trọng là Lạc Quân Hành cũng không cảm thấy vấn đề gì.  

 

“Ừm, vậy là đúng rồi”.  

 

Hôm nay Lạc Quân Hành hình như rất có hứng nói chuyện, lại hỏi: “Nghe nói, em gạt anh hai một lư hương cổ phải không?”  

 

“Anh biết hết rồi à, anh cả, anh đúng là con mắt ngàn dặm đấy”.  

 

Nam Mẫn rất khâm phục năng lực tình báo của anh cả, cách ngàn dặm, chỗ cô có gió thổi cỏ động gì, Lạc Quân Hành đều biết hết, đúng là không có chút bí mật nào.  

 

“Không đúng, cái gì mà ‘gạt” chứ, em quang minh chính đại, đường đường chính chính xin”.  

 

Lạc Quân Hành khẽ cười: “Được, tiểu Lục nhà ta, chính miệng xin”.  

 

“Thế mới đúng mà”.  

 

Nam Mẫn mát xa đầu gối, cười hi hi nói: “Ngày mai em mang đi cho anh”.  

 

“Không cần, em tự giữ đi”.  

 

“Ừm?”, Nam Mẫn kinh ngạc: “Chẳng phải anh luôn thích lư hương của anh hai à?”  

 

Lạc Quân Hành nói: “Anh đã sưu tập mấy cái tốt hơn rồi”.  

 

“…”  

 

Đươc, quả nhiên anh cả vẫn là anh cả.  

 

“Được rồi”, Nam Mẫn nói: “Vậy em chỉ đành miễn cưỡng giữ nó cho riêng mình vậy”.  

 

Lạc Quân Hành dặn dò cô ngủ sớm.  

 

Nam Mẫn đảo mắt một vòng: “Không có cách ngủ sớm được, còn có bài kiểm tra phải viết, nếu không em sẽ…”   

 

Còn chưa nói hết, Lạc Quân Hành nói: “Ngày mai, viết trên máy bay đi”.  

 

Nam Mẫn: “…”  

 

Ấy, vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn.  

 

Cô bĩu môi: “Được thôi”.  

 

Trước khi tắt máy, cô lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi anh cả, chuyện Kiều Lãnh…”  

 

“Chuyện Kiều Lãnh, em đừng lo, để anh sắp xếp”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK