Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nam Mẫn gật đầu ngồi xuống đối diện anh ta, cười nói: “Lâu rồi chưa được ăn món em làm đúng không, nếm thử tay nghề của em xem có lụt nghề không”.  

 

Cô đưa đũa cho anh cả, Lạc Quân Hành nhận lấy, có chút vội vàng cầm lấy đũa.  

 

Theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, dù có nhiều món nhưng số lượng lại không nhiều.  

 

Lạc Quân Hành gắp một miếng sườn, bỏ hết vào miệng, ánh mắt lại sáng lên đôi chút, vẫn là mùi vị mà anh ta nhớ, thậm chí còn ngon hơn.  

 

“Thế nào rồi?”  

 

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt cong cong như ánh trăng khuyết của em gái, khẽ cong môi cười nói: “Ngon lắm”.  

 

Nam Mẫn vuii vẻ cười rộ lên: “Ngon thì ăn nhiều một chút”.  

 

Hai anh em ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy khi có được khoảng thời gian thoải mái như thế.  

 

Lạc Quân Hành có một phần hai huyết thống Hoa Hạ, hơn nữa cũng đã ở Hoa Hạ một khoảng thời gian dài có tình yêu thương cực kỳ lớn với những món ăn này.  

 

Khoảng thời gian ở khu vườn Hoa Hồng đó chính là những tháng ngày vui vẻ nhất của anh ta.  

 

Mẹ và bố nhỏ đều biết nấu cơm, tuy bọn họ cực kỳ bận rộn công việc, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đích thân xuống bếp nếu cho anh em họ, để mấy anh em được ăn no.  

 

Khi đó, anh ta cảm thấy gia đình rất nhỏ, nhưng người thân lại rất nhiều, ngày nào cũng được sống trong hạnh phúc và vui vẻ.  

 

Anh ta nghĩ mình sẽ sống như thế cả đời, không ngờ nó lại ngắn ngủi đến vậy.  

 

Có người dùng cả đời để bù đắp cho thời thơ ấu của mình, cũng có người dùng khoảng thời gian ấu thơ đó để bù đắp cho cả đời, anh ta là loại thứ hai.  

 

Nam Mẫn thấy Lạc Quân Hành ăn ngon miệng quá bèn nhíu mày cười hỏi: “Thế nào anh cả, em làm ngon hơn mẹ đúng không?”  

 

Lạc Quân Hành nói: “Không chênh lệch nhau mấy”.  

 

“Sao lại như thế được!”  

 

Nam Mẫn không phục: “Chỉ tính mỗi cà chua này thôi em đã bóc vỏ sạch hơn mẹ rồi. Ngày xưa mẹ lười lắm, cà chua xào trứng chưa từng bóc bỏ nhé, em chịu khó hơn mẹ nhiều”.  

 

 

 

Lạc Quân Hành khẽ mím môi, sau đó nói: “Ừ, không lột da sẽ ngon”.  

 

“...”  

 

Nam Mẫn cạn lời, liếc mắt nhìn: “Được, biết anh là người bảo vệ trung thành của mẹ, cô em gái này của anh có tính là gì đâu”.  

 

Cô bĩu môi, Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ oan ức của cô, anh ta liền bật cười.  

 

Anh ta nhìn khuôn mặt của em gái giống y đúc mẹ, nụ cười dần dần thu lại, trầm ngâm trong chốc lát, rồi sau đó anh ta đột nhiên nói: “Có lẽ mẹ thật sự còn sống”.  

 

Một tiếng ‘lộp độp’ vang lên, đôi đũa trong tay Nam Mẫn rơi xuống đất.  

 

*  

 

Trong hồ bơi có một bóng hình yểu điệu bơi lội như cá.  

 

Bơi tới bơi lui.  

 

Nam Mẫn ngâm trong hồ nước gần một buổi chiều, cố gắng đề đầu óc hỗn loạn của mình tĩnh táo một chút.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK