Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Birmingham nhiều mưa phùn ẩm thấp, Hạ Thâm đến đây trên người vẫn còn vương chút hơi nước, đôi mắt sâu thẳm cũng phủ đầy sương mù.  

 

Anh ta mặc chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới là quần bò phai màu, rõ ràng đã hơn ba mươi nhưng thần thái cùng với vẻ điển trai đó chẳng khác gì một thanh niên rực rỡ ánh mặt trời, khí chất thanh xuân trong trẻo.  

 

Thời buổi này muốn tìm một diễn viên có thể thoải mái chuyển đổi qua lại giữa phim chính kịch và phim thần tượng như Hạ Thâm chắc là đếm trên đầu ngón tay.  

 

Người hâm mộ thích nhất điểm này ở anh ta.  

 

Hiểu chuyện lại không lõi đời, không bị bụi trần phủ kín tấm lòng son.  

 

Trên sàn có trải thảm, Hạ Thâm cởi dép ra đi tới, ngồi xuống tấm thảm.  

 

“Anh đến nước Y tham gia tuần lễ thời trang, tranh thủ đến thăm con mèo hoang nhà em một lát”.  

 

Anh ta đi tới, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Nam Mẫn.  

 

“Anh đến đây thật là tốt, anh cả cấm túc em nên em chẳng thể đi đâu được, đành phải chôn chân trong tòa lâu đài này, nhàm chán muốn chết”.  

 

Nam Mẫn tranh thủ cơ hội mách tội anh cả với anh ba.  

 

Hạ Thâm quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Quân Hành một cái, cười nói: “Em nói với anh thì cũng thế mà thôi, ai bảo em ở chỗ anh cả lại không chịu ngoan ngoãn, nhốt em lại là đúng rồi”.  

 

 

 

Nam Mẫn: “…”  

 

Mách kiểu này thì cũng như không.  

 

Suýt chút nữa cô quên mất, trong nhà họ, anh cả Lạc Quân Hành mới là người đứng đầu chuỗi thức ăn.  

 

Lạc Quân Hành không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa, từ trên cao nhìn xuống Nam Mẫn: “Còn gì muốn nói trước mặt anh nữa không, nói luôn đi”.  

 

“Hết rồi, hết rồi”, mặt Nam Mẫn đầy thành khẩn nói: “Em luôn nghe lời anh cả nhất nhà mà, đúng không anh ba?”  

 

Hạ Thâm không thể nhịn cười được: “Chắc là… Đúng đó”.  

 

Nam Mẫn liếc nhìn anh ba một cái, cười hì hì với Lạc Quân Hành: “Anh cả, tối nay anh muốn ăn món gì, để em làm cho”.  

 

“Tối nay không cần em đâu, có khách đến”.  

 

Lạc Quân Hành nói xong bèn quay đầu bước đi.  

 

Nam Mẫn ngẩn ngơ: “Khách hả? Ông anh nào đến nữa hả?”  

 

Hạ Thâm nhún vai, anh ta cũng không biết nữa.  

 

Hai anh em liều mạng chơi lắp ráp cả buổi trưa cũng chỉ lắp được một cái cánh, hai người tê liệt ngã xuống thảm.  

 

“Ai mua bộ lắp ráp này cho em thế?”, Hạ Thâm hỏi Nam Mẫn.  

 

Nam Mẫn nói: “Anh mặt băng Ngôn Uyên. Chính là cơ trưởng anh hùng đấy. Anh ấy tặng cho”.  

 

“Hả?”  

 

Hạ Thâm quay sang nhìn Nam Mẫn, ánh mắt đầy ý cười: “Hai người, có hi vọng gì không?”  

 

“Hả?”  

 

Đầu óc Nam Mẫn không kịp hoạt động, chớp mắt hai cái, sau đó mới chợt hiểu ra ý anh ba: “Ai da không có, không phải, không hề, là do em gửi quà cho người ta, sau đó người ta đáp lễ thôi.  



“Mới đó đã tặng quà rồi mà còn nói là không phải hả?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK