Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Lâm Hải không hỏi nữa, trong xe lại yên tĩnh mấy phút.

Sau đó, anh lại hỏi, thái độ hơi lơ đãng: “Cậu tên là gì?”

Tư Triết cũng hơi ngập ngừng, đôi mắt trong veo toát lên vẻ lạnh băng nhìn sang Dụ Lâm Hải, âm sắc hơi lạnh: “Tư Triết, triết trong triết học”.

Dụ Lâm Hải suy nghĩ cái tên này một lúc, suy đoán cậu ta có quan hệ với Tư Đạc.

“Trong nhà có những ai?”

Lần này không đợi Tư Triết trả lời, Nam mẫn không nhịn được nữa, lạnh lùng liếc anh một cái: “Anh xong chưa hả? Điều tra hộ khẩu à?”

Ánh mắt thâm sâu đen xì của Dụ Lâm Hải xuyên qua Tư Triết nhìn khuôn mặt của Nam Mẫn, đôi mắt thanh lạnh thêm chút dịu dàng, giật khóe miệng: “Chẳng phải đang nói chuyện với trẻ con à”.

“Trẻ con nhà tôi không có hứng nói chuyện với anh”.

Nam Mẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, không vui: “Hoặc là im miệng, hoặc là xuống xe”.

Vậy là Dụ Lâm Hải im miệng.

Rất nhanh đã đến sân bay, hai chiếc máy bay cá nhân đậu ở bãi đất trống rộng lớn, Dụ Lâm Hải vốn muốn ngồi máy bay của Nam Mẫn, nhưng lần này Nam Mẫn không cho anh cơ hội, kéo Tư Triết nhanh chóng lên máy bay, đóng cửa khoang.

Nhìn cửa khoang đóng chặt, Dụ Lâm Hải đứng tại chỗ, hứng gió lạnh của sân bay, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt.

Hà Chiếu ở bên cạnh nhìn ông chủ nhà mình, cảm thấy anh vô cùng giống như vợ bé chịu ấm ức thời phong kiến.

“Tổng giám đốc Dụ, có một câu, tôi không biết có nên nói không”.

Dụ Lâm Hải tỏ vẻ mặt lạnh nhạt: “Vậy thì đừng nói”.

Lời không nên nói, dùng mũi nghĩ cũng biết không phải là lời tốt đẹp gì.

Hà Chiếu sờ mũi, vừa nãy anh ta hơi hấp tấp, lúc này chỉ cảm thấy may mắn, anh ta mà nói ra lời này thì có thể không được lên máy bay, trực tiếp bị gửi đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt rồi.

Bởi vì anh ta định nói là: Chó liếm, thông thường sẽ không có kết quả tốt.

Chó liếm: Hết mực lấy lòng/ dỗ ngọt người khác (kiểu có thể bỏ đi giới hạn của bản thân.)

Máy bay cất cánh thuận lợi, dường như có cảm giác bỏ hết tất cả mọi ồn ào xô bồ phía sau, Nam Mẫn chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô điều chỉnh ghế ngồi, mệt mỏi ngả lưng.

Nhiệt độ trong khoang máy bay hơi thấp, cô đang định xin nhân viên phục vụ một cái chăn, Tư Triết vừa đi từ phòng vệ sinh ra đã xách về một cái chăn: “Chị đắp đi, đừng để bị cảm”.

“Cảm ơn”, Nam Mẫn ngồi dậy định cầm lấy, Tư Triết nói: “Để em”.

Cậu ta cúi lưng đắp chăn cho cô, cất giọng thanh thanh hỏi: “Chị à, chị muốn ngủ một giấc không?”

“Hơi buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ lắm”.

Tư Triết hơi chớp mắt: “Có muốn xem phim không?”

Nam Mẫn khẽ cười: “Được”.

Tư Triết tìm một bộ phim mang sắc thái huyền bí hồi hộp, lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt từ trong balo của mình bày trước mặt Nam Mẫn, đều là đặc sản mua ở thành phố Thanh.

Nam Mẫn chọn một gói mực xé sợi, nhìn nó thích thú.

Bộ phim vừa bắt đầu, đã có cảm giác huyền bí ẩm ướt, đen tối, Tư Triết nói với Nam Mẫn: “Chị, nếu chị sợ thì tóm cánh tay của em, không sao đâu, em không sợ đau”.

Nam Mẫn nghi hoặc nhìn cậu ta một cái: “Ừm?”

Tư Triết mím môi, nói các bạn cùng phòng của cậu ta đưa bạn gái đi xem phim huyền bị hay phim kinh dị, khi về trên cánh tay toàn là vết cào vết cấu xanh tím, đều bị bạn gái tóm hay bóp cào vì quá sợ.

Nam Mẫn nghe vậy, cảm thấy kỳ lạ, lại cảm thấy vui, khóe miệng hơi giật: “Ồ, chắc tôi không thế đâu”.

Dù sao hồi nhỏ bị anh trai kéo đi giả ma giả quỷ hù họa các anh em khác, cô từng giả dạng tất cả các hung thần ác ma, những cảnh tượng trong phim, còn không kích thích bằng trò chơi hồi nhỏ của họ.

Nhưng cô cũng xem rất thích thú, một là rất lâu đã không tập trung tinh thần xem phim, hai là cô có thể nhớ lại rất nhiều cảnh tượng thời niên thiếu.

Vừa nghĩ đến anh tư và anh nhỏ bị họ giả ma dọa sợ chạy khắp sân viện, cô không nhịn được buồn cười ra tiếng.

Vừa hay nữ chính trong phim trúng độc hắc hóa, cười lớn điên cuồng vào ống kính, Tư Triết căng thẳng bóp một túi bim bim khoai tây, bỗng nghe thấy một tràng cười bên tai, cậu ta kích động, “Phập” một tiếng, bim bim bị bóp nổ, bắn ra văng xuống đất.

“…”

Trong không khí hình như vang lên tiếng dê kêu.

Có lẽ là vẻ mặt thất thần của Tư Triết quá đáng yêu, xuống máy bay, Nam Mẫn vẫn còn đang cười, khóe miệng vẫn đang cong lên.

Vừa vào sân bay, thì đụng ngay đoàn người Dụ Lâm Hải, đang đợi ở hướng lối ra.

Dụ Lâm Hải nhìn thấy Nam Mẫn và Tư Triết sánh vai đi, cười nói vui vẻ, chỉ cảm thấy tim nóng bừng, sau đó là chua sót vô tận, giống như đổ giấm vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK