Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tôi phải đi rồi, cuộc họp này để lại cho hai người”.  

 

Nam Mẫn cầm ly cà phê rời khỏi phòng họp.  

 

Giám đốc bộ phận thị trường nhìn sang Cố Hoành, nhíu mày: “Phó tổng giám đốc Cố, cậu không tính nói gì với mọi người hả?”  

 

“Khụ khụ, tôi phiên dịch lại lời sếp Nam vừa nói ha”.  

 

Cố Hoành hắng giọng một cái, bắt chước giọng nói và dáng vẻ của Nam Mẫn: “Ba năm tôi không có ở đây khiến mọi người chịu khá nhiều ấm ức rồi. Vậy nên, thời gian sắp tới mọi người cứ…”  

 

Anh ta nhếch môi, đập bàn thật mạnh: “Có thù báo thù, có oán báo oán, chơi đi anh em ơi!”  

 

“Ồ quào…”  

 

Trong phòng họp, mọi người bắt đầu ầm ĩ hết cả lên.  

 

Tưởng Phàm nhìn bọn họ náo loạn, bất đắc dĩ cười cười, đại vương vừa đi thì đám khỉ đã bắt đầu lật trời rồi.  

 

…  

 

Trong phòng bệnh.  

 

“Má nó, quần lót tôi có cái lỗ to đùng này!”  

 

Phó Vực hùng hùng hổ hổ vọt ra khỏi nhà vệ sinh, chạy tới chỗ giường bệnh cho Dụ Lâm Hải xem cái quần lót vừa mới hy sinh của mình.  

 

Dụ Lâm Hải thản nhiên liếc một cái, chuyển đi: “Lại rách?”  

 

Một chữ “lại” đầy ẩn ý.  

 

“Đây là cái thứ mấy rồi, mẹ nó tôi đi thay luôn một lố mới được không? Tô Âm đúng là có độc mà, không được, ông đây phải lên núi lạy vài lạy, xem một quẻ mới được!”  

 

Phó Vực cảm thấy không ổn lắm: “Haiz, cậu có còn cái nào mới không, cho cái đi”.  

 

“Trong vali đấy, tự đi xem đi”.  

 

Phó Vực lôi ra được một cái, đang định cởi quần thì Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, nói: “Vào nhà vệ sinh thay!”  

 

“Tôi thay ở đây thì sao, đâu phải cậu chưa thấy”.  

 

Dụ Lâm Hải lạnh lùng ngước mắt lên.  

 

“Được rồi, tôi vào nhà vệ sinh đổi”.  

 

Phó Vực khinh thường “xí” một tiếng: “Keo phải biết”.  

 

Vừa thay xong bước ra thì điện thoại di động đã reo lên, nghe máy, là ông già gọi tới, anh ta ậm ờ vài câu: “Cái gì? Muốn con theo bố tới Messuri á?”  

 

Bên này vừa gào lên thì bên kia cũng hùng hùng hổ hổ mắng một tràng, không cho Phó Vực cơ hội nói chuyện đã cúp điện thoại.  

 

Khóe miệng Phó Vực giật giật, suy sụp ngã nhào vào sô pha: “Trời muốn diệt tôi…”  

 

Dụ Lâm Hải không nhịn được cười: “Xem ra đây quả là duyên phận, cậu chấp nhận đi”.  

 

Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của anh, Phó Vực lại tức giận, cắn răng nói: “Thế thì duyên phận của cậu với Mẫn đã chấm dứt rồi phải không? Cô ấy định đến nước Y kia, cậu không đi hả?”  

 

Nụ cười trên môi Dụ Lâm Hải chợt tắt, tay cầm sách cũng dừng lại.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK