Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cáo lão về quê, nghe thì không tệ, nhưng giống như nhân viên trong công ty phạm sai lầm nên bị đuổi việc, để giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, cho người ta ‘tự xin nghỉ việc’, gần như chính là ý như vậy.  

 

Quản gia Bành là người đàng hoàng, nhưng trong lòng có rất nhiều tính toán nhỏ, đặc biệt có quan hệ thân thiết với nhà họ Trác, ban đầu, sở dĩ Trác Huyên có thể thuận tình hợp lý tiến vào dinh thự nhà họ Dụ như vậy, có thể nói chính là ‘đóng góp’ của quản gia Bành trong đó.  

 

Nhưng Dụ Lâm Hải sao lại nỡ đuổi quản gia Bành gần như làm mai mối cho mình, lẽ nào thật sự không còn chút lưu luyến nào nữa với Trác Huyên?  

 

Trong lòng Nam Mẫn có chút giễu cợt, cũng chẳng buồn để ý.  

 

Những chuyện này bây giờ liên quan gì đến cô nữa?  

 

…  

 

Giải quyết xong vài chuyện hỗn tạp thì sẽ xử lý chuyện chính.  

 

Ánh mắt lạnh lẽo của Tô Duệ nhìn chằm chằm vào Tô Âm, trầm giọng hỏi cô bé: “Con muốn đi cùng bố, hay là để bố dạy dỗ con luôn ở đây?”  

 

Tô Âm: “…”  

 

Cái này giống như hỏi cô bé, bây giờ con muốn bị bố đánh chết, hay sau khi về nhà lại bị bố đánh chết? Cùng một ý thôi.  

 

Dù sao sau khi về nhà cũng không chịu nổi, ở dinh thự nhà họ Dụ tốt xấu gì cũng còn có anh Phát Tài bảo vệ cô bé, cùng lắm có thể chết cùng nhau, xem như là chết vì tình…  

 

Thò đầu là một dao, rụt đầu lại cũng là một dao!  

 

Nghĩ như vậy, Tô Âm gân cổ nói: “Con không đi cùng bố đâu, cứ ở đây đi”.  

 

Những lời này thành công đẩy lửa giận của Tô Duệ đã cố đè xuống, đôi mắt lạnh lẽo của anh ta nhìn chằm chằm con gái, có một loại hơi thở nguy hiểm như muốn nói ‘được, con muốn chết thì ông đây tác thành cho con’.  

 

Đuôi mắt anh ta khẽ nhếch, nặng nề mở miệng: “Tổng giám đốc Dụ, cho tôi mượn vùng đất đắc địa này để dạy dỗ con gái không chịu nghe lời”.  

 

Mắt Dụ Lâm Hải nhìn sang Tô Âm, thấy con bé mắt trợn tròn, dường như muốn cầu cứu anh, nhưng đột nhiên nhớ đến anh là kẻ thù, khuôn mặt đó trong nháy mắt liền cứng ngắc, thay đổi nhanh chóng.  

 

Cô nhóc tinh quái như vậy, chẳng trách khiến tên lãng tử tình trường như Phó Vực hồn bay phách lạc.  

 

Anh nhàn nhạt nói: “Bác sĩ Tô cứ tự nhiên”.  

 

Sau đó liền lui xuống, rời đi.  

 

Phó Vực muốn nhân cơ hội đi lên tầng cùng Dụ Lâm Hải, nhưng anh lại quay đầu nhìn anh ta: “Cậu không ở lại bảo vệ bạn gái nhỏ của mình?”  

 

“...”, Phó Vực ngây ra, mặt kiểu “!”.  

 

Cậu cố ý hả?  

 

Lúc nào rồi còn cố đổ thêm dầu vào lửa?  

 

Là thấy tình cảnh của người anh em chưa đủ mạo hiểm, kích thích đúng không?  

 

Trên mặt anh ta viết liên tiếp ba dấu hỏi, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng lạnh ngắt của Tô Duệ: “Cậu Phó, xin dừng bước. Có một số chuyện quả thật cần anh ở đây”.  

 

“...”  

 

 

 

Phó Vực nghĩ thôi quả này xong rồi, chạy không thoát nổi, chỉ đành trơ tráo nặn ra một nụ cười mà cười không nổi: “Được”.  

 

Sau đó dưới ánh mắt đang cười trên nỗi đau người khác của Dụ Lâm Hải, anh ta lặng lẽ giơ ngón giữa về phía anh.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK