Hóa đơn đã có người thanh toán, lúc nãy ba người cũng ăn không ít, no căng rồi, bèn cùng nhau ra về. Lúc xuống lầu, Hàm Hàm nhịn không được hỏi: “Tố Tố, sao cậu lại sợ gặp anh ta như vậy? Anh ta ăn thịt người hả?”
“Ai sợ anh ta chứ, chỉ là tớ không muốn gặp anh ta thôi.” Tố Tố vừa nghe Hàm Hàm hỏi như vậy tất nhiên phải phản bác lại. Nhưng mà rốt cuộc tại sao mình lại chạy chứ? không phải sợ thì là cái gì? Đúng, là cô không muốn gặp lại anh, nhìn thấy anh lần nào là lại đau lòng lần ấy.
Vừa đi vừa nói chuyện đã xuống lầu, Tố Tố đẩy cửa bước ra ngoài, còn chưa kịp định thần thì một đạo bóng đen thoáng vụt qua, người cô nhẹ bẫng, đợi cô kịp phản ứng thì đã bị người ta vác trên vai rồi.
không cần nhìn cũng biết người vác mình trên vai như vác một cái bao tải này là ai, ngoại trừ Sở Lăng Xuyên thì còn ai vào đây, hai tay Tố Tố đập loạn xạ vào lưng anh, hét toáng lên: “Á...á, Hàm Hàm, Tiểu Nhiên, mau cứu tớ…!”
Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đầu tiên là sửng sốt, bây giờ mới tỉnh táo lại, rất không phúc hậu khoát tay với Tố Tố, Tiểu Nhiên còn trêu ghẹo: “Em yêu, chúc ngủ ngon, chúc em có một đêm kích tình bắn ra bốn phía, bái bai.”
Tố Tố thầm oán đã chọn nhầm bạn tốt, một lúc sau bị khiêng đến trước một chiếc xe, Sở Lăng Xuyên đưa tay mở cửa, khom lưng, nhét Tố Tố vào, lúc cô định tháo chạy từ cửa xe bên kia, anh đã chui vào, một tay xách vạt áo của cô, kéo cô vào trong ngực, vươn cánh tay dài ôm chặt lấy, để cho cô không thể nhúc nhích được nữa.
“Lái xe.” Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng khạc ra hai chữ với la Vĩ Khôn đang ngồi phía trước, La Vĩ Khôn vội vàng cho xe chạy, nghĩ thầm, phải mau chóng chở hai oan gia này về, tránh bị vạ lây người vô tội là mình đây.
Xe chạy trên đường, Tố Tố tức giận giãy giụa, khuôn mặt rất phẫn nộ, mặt Sở Lăng Xuyên không chút thay đổi, hai mắt không gợn sóng nhìn về phía trước, không thèm để ý đến sự giãy giụa yếu ớt của Tố Tố chút nào.
Lúc này trên đường cũng không có nhiều xe, nên rất nhanh đã đến khu nhà của vợ chồng Sở Lăng Xuyên, lái đến lầu dưới, Sở Lăng Xuyên xuống xe, anh kéo tay Tố Tố muốn cô xuống, Tố Tố lại bíu chặt lấy dây an toàn, nhất định không chịu xuống.
Giờ phút này La Vĩ Khôn câm như hến, nhìn hai người này quậy phá, buồn cười mà không dám cười.
Sở Lăng Xuyên không nói nhiều, buông lỏng Tố Tố ra, móc một chùm chìa khóa lớn từ trong túi áo ra, trên đó treo một con dao quân dụng nhỏ, giơ tay chém một nhát, dây an toàn đứt. Cất dao, túm Tố Tố lên, khiêng đi.
Tố Tố nhìn đoạn dây an toàn bị đứt còn lại trong tay, ngớ người, anh, anh chính là một tên đao phủ, anh thế mà chém đứt dây an toàn, điên lên, cô vung nửa đoạn dây nịt quất luôn vào lưng anh: “Thả tôi xuống!”
Sức của cô như muỗi, mùa đông anh mặc quần áo cũng nhiều, nên mấy roi này cùng lắm chỉ đủ gãi ngứa thôi. Phất tay với La Vĩ Khôn, anh cõng Tố Tố sải bước về phía cửa nhà.
La Vĩ Khôn nhìn cặp vợ chồng ôm nhau đi vào, chỉ còn biết ấm ức kêu trời, anh à, xe của em vô tội mà, mặc niệm cái dây an toàn mấy giây rồi quay xe, lái ra khỏi chung cư.
Hai người giày vò về nhà, Sở Lăng Xuyên đóng sầm cửa, đi tới phòng khách, nhét Tố Tố lên ghế salon, hai chân Tố Tố cuối cùng cũng chạm đất, đứng lên định đi, lại bị hai bàn tay to của anh ấn xuống, không cho đi.
“Ngồi yên đó.” Anh mặt lạnh ra lệnh.
Không đi được, phản kháng cũng vô ích, Tố Tố quyết định chọn chính sách chống cự tiêu cực, ngồi thở phì phò, không hé răng, không nhìn anh, nhưng khung cảnh gia đình quen thuộc lại rơi vào mắt cô, trong phút chốc những kỷ niệm buồn vui, cãi vã trước kia chợt ùa về.
Đã có lúc, anh cưng chiều cô hết mực, dỗ dành, cho cô cuộc sống như trên mây, nhưng ngày đó ở khách sạn, những lời nói của anh đã làm tổn thương cô, anh có thể nghi ngờ cô chuyện khác, nhưng tại sao có thể nghi ngờ cô hại chết con của mình.
Lúc ấy cô đau lòng biết bao, anh lại nói những lời như vậy, cho tới giờ nhớ lại, trái tim cô đã trở nên băng giá, lại thêm Tiểu Hồng gì đó nữa, anh dứt áo ra đi, mấy tháng không thấy tăm hơi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại không tốt đẹp gì, càng khiến tâm hồn lạnh lẽo tới cực điểm, đau lòng tột độ, cũng vô cùng thất vọng.
Chia tay nhau mấy tháng, thời gian trôi qua cũng khiến xung đột ngày đó dịu đi, lúc đó cô không ý thức được bản thân, thốt ra lời nói muốn ly hôn, nhưng bây giờ nhìn thấy anh, mớ hỗn độn xấu xí không chịu nổi kia lại hiện ra mãnh liệt trong đầu cô, khiến lòng cô dậy sóng.
Ly hôn rồi, cô có thể thoát khỏi cuộc sống mục nát này, nếu không ly hôn, cô sẽ còn phải tiếp tục chờ đợi, mâu thuẫn, hiểu lầm, cãi vã, hoài nghi, tổn thương lẫn nhau, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, một loạt các vấn đề….Cuộc sống như thế, cô không muốn chút nào.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố ngồi lặng thinh không nói lời nào, thần sắc phức tạp khó hiểu, ánh mắt càng ngày càng chán nản, không biết đang nghĩ cái gì, cô không nói câu nào, khiến anh nhất thời cũng không biết làm sao mở miệng.
Lẫn trước cãi nhau, giận dỗi mấy tháng, giữa hai người như có một bức tường thật dầy ngăn cách, anh muốn vượt qua, nhưng cô lại nép mình né tránh, không cho anh đụng vào.
“Lúc ăn cơm, sao em lại chạy?” Cuối cùng anh mở miệng, đặt tay lên đỉnh đầu cô, xoay đầu cô qua, khiến hai người mặt đối mặt, tầm mắt hai người giao nhau, không hiểu sao trong phút chốc đều cảm thấy đau lòng.
Tố Tố rũ mi mắt, gạt tay anh ra, lành lạnh nói: “Luật pháp có quy định em không được chạy sao?”
Cô chịu nói chuyện với anh cũng coi như chuyện tốt, anh thoáng nhíu mày: “Em thấy anh sao lại chạy, anh đáng sợ đến thế sao?”
“Luật pháp quy định em gặp anh thì không được chạy sao? Anh quản nhiều quá đấy.” Mặc dù chịu nói chuyện với anh, nhưng cũng không có ý định nói chuyện nhẹ nhàng với anh đâu, cô tuyệt đối không cho anh cơ hội sử dụng viên đạn bọc đường, cô không chắc mình sẽ chịu đựng nổi, “Nói đi, anh mang em về đây làm gì?!”
Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố như con nhím đang xù lông, chuẩn bị phóng gai về phía anh, bèn nắm lấy hai cánh tay cô, nghiêm túc nói: “An Nhược Tố, chúng ta nói chuyện một chút.”
“Muốn ly hôn thật sao?”
Cánh tay của cô bị anh bóp chặt có hơi đau, nhưng cô chỉ nhíu mày một cái, lạnh lùng nhìn anh, không nóng không lạnh nói: “Anh muốn ly hôn với tôi mà còn cần phải có sự đồng ý của tôi sao?”
“Anh biết rất rõ, lính cưới vợ phải được sự đồng ý của thủ trưởng, cho nên, không phải anh đang trưng cầu ý kiến của em sao? Chúng ta...Ừ, cái đó...Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay mà, ưhm…”
Tố Tố đang nói chuyện, lại bị Sở Lăng Xuyên bá đạo hôn, cô giãy giụa tránh né, anh lại càng ôm chặt hơn, dán chặt hơn, hôn sâu hơn, dùng sức hơn cướp đi hơi thở và nhịp tim bình thường của cô.
Hương thơm của riêng cô, mê người khiến anh khao khát, nhớ nhung, nụ hôn của anh mang theo đau đớn và sự tức giận như đang trừng phạt Tố Tố vì tội mở miệng ra là đòi ly hôn, nhưng cũng tựa như thích thú tận hưởng cảm giác chiếm đoạt. Đã từng tuyên thệ, cô là của anh, đừng bước ra khỏi cuộc đời anh.
Trước thế tiến công mạnh mẽ của anh, Tố Tố giùng giằng chật vật tránh nế, sự quen thuộc đã lâu không đụng chạm, để cho cô nhớ nhung rồi lại kháng cự, giãy giụa, cô bị anh đè ở phía dưới, không có chỗ trốn.
Đến lúc nụ hôn của anh chạm vào cổ cô, Tố Tố đánh liên tục vào lưng anh, đột nhiên gào khan, “Sở Lăng Xuyên anh khi dễ em, em hận anh, anh khi dễ em..ô.. ô”
Sở Lăng Xuyên khẽ nâng người lên, nhìn người phụ nữ tức giận này không khỏi đau lòng, nhưng cũng đáng đánh đòn: “Người nào mở miệng là nói đòi ly hôn, anh bắt nạt em thì sao? Em nói một lần anh sẽ hôn một lần, xem em còn dám nói!”
Trong lòng Tố Tố nổi bão, Sở Lăng Xuyên, anh cho rằng anh rất hài hước sao, cô chỉ cảm thấy anh không nói đạo lú, cảm thấy nói chuyện với quân nhân không dùng cách bình thường được, không phải nói nước mắt người phụ nữ là vũ khí sao, cô giả khóc lại biến thành gào khóc, từng giọt lệ như viên chân châu rơi xuống, cô nức nở không nói được lời nào.
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy nước mắt Tố Tố như mưa bắt đầu hoảng hốt, “Bảo bối, sao lại khóc?Anh sai rồi, anh xin lỗi, nín đi, nín đi.” Anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lai giọt lệ bên khóe mắt cô.#dddd^ lê quý đônb>
Tố Tố run lên, cô tuyệt đối không được chìm vào sự ngọt ngào của anh, không tha thứ, tuyệt đối không tha thứ, không thể đầu hàng trước anh, như vậy là không có tiền đồ.
Cô chán ghét cuộc sống như thế này rồi, cô muốn khởi đầu mới, cô đang suy nghĩ thì Sở Lăng Xuyên gào trước mặt: “An Nhược Tố, anh nói cho em biết, ly hôn, anh không đồng ý.”
Ý anh là An Nhược Tố, em nên từ bỏ ý định ly hôn này đi. Trong lòng Tố Tố tức giận, được, xem ai thắng, người đàn ông cố chấp này!
“Không đồng ý ly hôn thì anh cũng đứng dậy đi, anh muốn để em tắt thở à?” Tố Tố quay mặt đi lại rơi vào lòng bàn tay anh, Sở Lăng Xuyên kéo Tố Tố dậy.
Tố Tố đừng khóc, Sở Lăng Xuyên nghĩ thầm, lần cãi vã này cứ thế kết thúc ở đây nhưng anh không thể hiểu nổi ý nghĩ của Tố Tố, cô còn rất nhiều điều không nói với anh, thôi, trước tiên ổn định đã, chuyện về sau cứ từ từ rồi tính.
“Được rồi, không còn sớm, em đi tắm rồi ngủ đi.” Sở Lăng Xuyên nói xong kéo Tố Tố vào phòng ngủ, lấy bộ quần áo ở nhà cho cô rồi đẩy cô vào nhà vệ sinh, “Nhanh!”
Tố Tố ôm quần áo ngủ đi vào, quay đầu lại nhìn anh một cái, thuận tay khóa trái cửa nhốt anh bên ngoài, đi vào nhà tắm mở vòi hoa sen, tiếng nước chảy ào ào vang lên, nhưng người thì ngồi im trên bồn cầu không nhúc nhích.
Qua mấy phút, Tố Tố đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa, nhìn ngó một chút, Sở Lăng Xuyên không có ở phòng ngủ, cô rón rén ra phòng khách, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh ở phòng khách.
Anh cho rằng chuyện này cứ kết thúc như vậy sao, bây giờ đã đi tắm rồi, Tố Tố khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm, Sở Lăng Xuyên, anh cho rằng có một số việc sai lầm rồi có thể chấm dứt sao?
Nhìn cửa nhà vệ sinh, Tố Tố linh quang lóe lên, cô rón rén đến thư phòng, tìm được vật dụng trong hộp đồ của Sở Lăng Xuyên, bên trong thứ gì cũng có, còn có một đống dây, cô lấy tất cả ra.