Nhưng mà Tố Tố cũng biết, Sở Lăng Xuyên là quân nhân, phải phục tùng mệnh lệnh! Những lời này cô đều không thể nói ra lời, cũng như cô không thể nói bốc đồng kiểu như, em không muốn anh đi, anh đừng đi… Bởi vì, nếu Tố Tố nói ra những lời này, sẽ chỉ càng làm cho Sở Lăng Xuyên thấy khó chịu.
Giờ khắc này Tố Tố đột nhiên cảm thấy câu nói lưu truyền trên tivi hoặc là trong quân đội sao mà chuẩn xác như vậy: quân nhân của cách mạng chính là cục gạch, nơi nào cần sẽ chuyển đến nơi đó. Hiên tại cục gạch của nhà cô cũng đã bị mang đi, mang đến một địa phương mà cô rất khó với tới.
"Anh... Khi nào thì anh đi." Không muốn anh đi! Lời nói không muốn anh rời đi cuối cùng Tố Tố cũng không nói ra miệng. Sự chua xót nhanh chóng dâng lên trong cổ, thậm chí còn phát đau. Cô chỉ có thể hỏi ra một câu như vậy mà thôi.
Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy thân mình mềm mại của Tố Tố, tâm tình của cô lúc này anh hoàn toàn có thể cảm thụ và cảm nhận được. Bởi vì, tâm tình của anh và của cô là giống nhau. Anh gian nan trả lời: "Ngày mai."
Ngày mai! Trái tim của Tố Tố chợt nhói lên giống như bị kim châm vào vậy, không sao nén nhịn được. Nhanh như vậy ư? Nhanh như vậy ư? Vì sao phải vội vã như vậy, không thể trễ thêm được vài ngày nữa sao! Không thể, Tố Tố biết rất rõ là không thể.
Cô nghĩ, muốn để cho anh đi trễ vài ngày như vậy, bất quá cũng chỉ là một tia hy vọng xa vời mà thôi. Nghĩ đến đây, nước mắt của cô lại rớt xuống. Nhưng Tố Tố lại không muốn để cho Sở Lăng Xuyên nhìn thấy sự yếu ớt này của cô. Cô cứ vùi mặt vào ở trong lòng anh, nước mắt len lén rơi xuống.
Sở Lăng Xuyên không nhìn thấy nước mắt của Tố Tố. Nhưng mà sự trầm tĩnh khác thường của cô đã khiến cho anh biết rất rõ, Tố Tố đang khóc. Cô đang vụng trộm khóc ở trong lòng anh. Cô không muốn làm cho anh ra đi mà không an lòng, không muốn anh nhìn thấy sự yếu ớt của cô.
"Bảo bối." Bàn tay của Sở Lăng Xuyên vỗ về lên mái tóc mềm mại ở trên lưng của cô. Đôi môi của anh cũng lưu luyến hôn lên những sợi tóc của Tố Tố: "Chờ anh trở lại nhé, có được không? Chờ anh trở lại nhé!"
Tố Tố ở trong lòng Sở Lăng Xuyên dùng sức gật đầu. Nước mắt của cô lại càng rơi xuống nhiều hơn. Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nghèn nghẹn, nhưng cô lại nói vô cùng kiên định: "Em sẽ chờ anh trở lại! Em và con trai nhất định sẽ chờ anh trở về."
"Nhất định là như vậy!" Sở Lăng Xuyên nắm giữ lấy bả vai của Tố Tố, kéo giãn ra một khoảng cách giữa hai người với nhau. Ngón tay thô sáp của anh giúp cô lau đi những giọt nước mắt còn chưa khô ở trên mặt. Đôi mắt anh cũng hơi hồng hồng. Anh nổi lên tính trẻ con, vươn một đầu ngón tay ra, nói với Tố Tố: "An Nhược Tố, chúng ta cùng ngoéo tay nào! Em phải chờ anh trở lại, không được phép thay đổi."
Tố Tố nâng tay lên dụi dụi lên ánh mắt một chút, nỗ lực mỉm cười, nói: "Em mới không muốn như vậy, thật là ngây thơ."
"Nhanh chút nào, phải ngoéo tay." Bàn tay to của Sở Lăng Xuyên cứ lắc lư ở trước mắt Tố Tố: "Đây là lời hứa của chúng ta, tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi vì thời gian và khoảng cách. Em nhất định phải chờ anh trở lại."
Sở Lăng Xuyên luôn luôn nhấn mạnh ý Tố Tố phải đợi anh trở về. Bởi vì hai năm trước đây, sau khi anh trở về, cảnh còn người mất. Tố Tố cũng đã không còn yêu thích đối với anh nữa rồi. Tuy rằng còn tồn những tại nguyên nhân khác, nhưng mà, nó chính là vẫn làm cho anh phải lo lắng.
Tố Tố đành phải nâng tay lên, vươn ngón út ra để ngoéo tay cùng Sở Lăng Xuyên: "Em nhất định sẽ chờ anh trở về. Tình yêu của em cũng sẽ không thay đổi. Mà anh cũng phải cam đoan, không hái hoa ngắt cỏ, không được thay đổi tình yêu đối với em."
Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên đầy nghiêm túc. Anh nói cam đoan: "Anh cam đoan, trừ bỏ vợ của anh ra, bất cứ người phụ nữ nào khác ở trong mắt anh, đều giống như là một người nam giới. Bảo bối, anh chỉ yêu một mình em thôi."
"Bậy bạ." Tố Tố phản bác lại.
Sở Lăng Xuyên cho rằng Tố Tố không tin, mặt khác cũng nghĩ, bởi vì anh đã phá giới uống rượu, cho nên sự tín nhiệm của cô đối với anh lại đã bị giảm giá, liền vội nói: "Thật sự đó, bà xã à, em phải tin tưởng anh!"
Tố Tố nhéo lên cái mũi anh, "Còn có con của chúng ta nữa."
Sở Lăng Xuyên cũng nhếch môi cười, "Đúng rồi, còn có con trai nữa. Bất quá, nó lại không phải là con gái."
Tố Tố liền lườm anh một cái.
"Chúng ta về nhà đi."
Sau khi về nhà, từ cửa vào, Sở Lăng Xuyên vẫn ôm Tiểu Bao Tử. Lúc ăn cơm, anh cũng ôm con trai vào trong ngực. Anh lưu luyến con trai, lưu luyến bà xã, lưu luyến mọi người trong nhà, thế nhưng anh phải tạm thời xa cách.
Ăn bữa cơm chiều xong, Sở Lăng Xuyên cùng Tiểu Bao Tử chơi đùa. Mãi cho đến lúc cậu nhóc bị mệt mỏi, mắt không sao mở ra được nữa, anh mới đi tắm rửa cho cậu nhóc. Rồi tiếp sau đó, Sở Lăng Xuyên dỗ dành cho con trai đi ngủ. Tiểu Bao Tử đã rất mệt nhọc, cho nên không đầy hai phút sau liền ngáy ò ó o rồi.
Sở Lăng Xuyên an vị ở một bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đang say trong giấc ngủ. Anh nhìn cái miệng, cái mũi đáng yêu của con trai, không sao nén nhịn được, liền cúi đầu xuống hôn hít lấy con trai, trong lòng anh tràn đầy cảm giác không đành lòng.
Sở Lăng Xuyên hôn rồi lại hôn, nhìn rồi lại nhìn, đến lúc này mới xoay người lại, liền nhìn thấy Tố Tố đang đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ. Cô đang đứng tựa ở cửa để nhìn anh. Sở Lăng Xuyên tinh tường nhìn thấy, ở trong tròng mắt của cô, ánh lên lấp lánh những giọt nước mắt.
Sở Lăng Xuyên đứng dậy, đi đến bên người Tố Tố. Anh ôm lấy cô, từng phát từng phát hôn lên đôi môi, hôn lên gương mặt của cô. Rồi sau đó, anh ôm lấy cô, đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách, hướng về hai vị trưởng bối đang ngồi xem tivi ở đó, nói: "Ba mẹ, con có chút chuyện muốn nói với hai người ạ!"
An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương cùng quay đầu lại nhìn về phía Sở Lăng Xuyên. Trong ánh mắt của họ đều mang ý chất vấn. Sở Lăng Xuyên gian nan mở miệng nói: "Ba mẹ, bởi vì sự điều động trong công tác, cho nên con phải đi đến thành phố D rồi."
Hai vị trưởng bối đầu tiên là ngây ngẩn cả người, cuối cùng cũng kịp phản ứng. Lý Nguyệt Hương không nhịn được nói: "Thành phố D? Nói ấy cực kỳ xa xôi, thế nào đột nhiên lại như vậy, tại sao không trình bày với cấp trên..."
"Bà lão già này, đây là mệnh lệnh đó! Khi đã là mệnh lệnh, làm một quân nhân nhất định sẽ phải phục tùng." An Quốc Đống nói xong, nhìn về Sở Lăng Xuyên, hỏi: "Khi nào thì con đi."
"Ngày mai ạ."
Lý Nguyệt Hương vừa nghe thấy, tâm tình trở nên nặng nề. Nhìn xem tình hình thế này là hai vợ chồng Tố Tố phải ở riêng hai nơi rồi. Lúc trước là hai năm không hề có tin tức, hiện tại, người thật không dễ dàng mới trở lại được. Bây giờ lại bị điều động đi nơi khác. Hơn nữa lần này không biết là sẽ phải đi bao lâu, vẫn còn chưa biết là có được trở lại nữa hay không, hay là sẽ phải ở lại bên kia.