Sở Lăng Xuyên đóng cửa quay lại chỗ Tố Tố, ôm cô, hôn lên mặt cô rồi nghiêm túc hỏi: "Bảo bối, nhìn xem có thiếu gì không, nếu cần cái gì anh lại đi mua."
Môi Sở Lăng Xuyên hạ xuống môi Tố Tố, một màn triền miên dây dưa. Sau khi lưu luyến rời khỏi môi cô thì anh liền khom lưng, cúi đầu áp vào bụng Tố Tố, trẻ con nói: "Tiểu Xuyên nhỏ, con có biết hiện tại đang ở đâu không, là địa bàn của cha con đấy!"
Tố Tố cảm thấy anh thực có chút buồn cười, nhịn không được đưa tay ấn đầu anh, cười nói: "Chỉ nói những điều ngốc nghếch!”
Hai người lẳng lặng hưởng thụ ấm áp bình yên này, không bao lâu sau Tố Tố liền ngủ thiếp đi. Sau khi Sở Lăng Xuyên đắp chăn giúp cô liền đi ra ngoài, đoán chừng cô không ngủ tới giữa trưa thì cũng không tỉnh đâu.
Qủa nhiên như Sở Lăng Xuyên đoán, Tố Tố ngủ thẳng tới trưa. Khi tỉnh lại thì đã lo liệu chuẩn bị xong một bàn cơm dinh dưỡng mà phong phú, vừa nhìn là biết đặc biệt làm vì cô, cho nên không thể làm phật lòng.
Sau bữa cơm, Sở Lăng Xuyên nhanh chóng phải đi, một mình Tố Tố liền ngồi ngốc trong phòng, lúc nhàm chán thì bật ti vi xem, đọc sách một chút, nếu không thì cũng là ngủ khò khò, thật sự cũng không thấy buồn chán mấy.
Khi tỉnh ngủ liền xuống nhà đi bộ một chút, chuyện trò với mấy người nhà cũng ở đây. Nháy mắt cũng đã đến giờ cơm tối, Sở Lăng Xuyên trở lại đưa cô đi ăn, không chỉ hai người bọn họ mà còn có mấy cán bộ cùng người nhà khác trong doanh đi ăn.
Một là chào mừng cô tới, hai là chúc mừng Sở Lăng Xuyên sắp được làm cha. Mấy người đàn ông ngồi một chỗ với nhau, hơn nữa lại còn tụ họp như vậy thì khó tránh khỏi phải uống rượu, hơn nữa chỉ nhiều không ít.
Sở Lăng Xuyên vui vẻ, một là vì sắp được làm cha, cũng do Tố Tố đã đến hơn nữa được người khác mời rượu, thịnh tình không thể chối từ liền uống không ít.
Tố Tố cũng hiểu được tâm trạng của anh, hôm nay ai cũng vui vẻ nên uống chút rượu cũng không quá, chỉ là sợ người nào đó uống rượu rồi lại luyện võ, chịu trận chính là cô nha.
Kết quả cuối cùng là thực sự uống nhiều quá. Mấy người nhà vẫn tỉnh táo nhưng mấy cán bộ lại say như tương dầm. Cuối cùng khi giải tán, Sở Lăng Xuyêncoi như là người đi ổn định nhất nhưng cũng có chút lảo đảo, ban trưởng ban thông tin liền đỡ anh đi về phía khu dành cho người nhà.
Sở Lăng Xuyên lại thấy bản thân không say, vừa đi vừa hô với người bên cạnh: "Vợ, chồng em không có say, không có say!"
Tố Tố có chút dở khóc dở cười, rõ ràng là say mà còn nói không say chứ, ban trưởng cười nói với Tố Tố "Chị dâu, doanh trưởng cao hứng cho nên mới uống nhiều, bình thường anh ấy không như vậy đâu."
Những ban trưởng này tận lực bao che cho doanh trưởng của bọn họ, sợ cô tức giận vì anh uống rượu đây. Anh như thế nào cô còn không biết sao, cô đang muốn nói thì Sở Lăng Xuyên liền mở miệng kêu to: "Ai nói anh uống rượu! Anh không say, đúng không vợ?"
"Vâng, anh không say." Tố Tố đành phải chiều lời anh, ban trưởng kia cũng nhịn không được phì cười.
Vóc dáng Sở Lăng Xuyên cao to nên ban trưởng phải phí nhiều công sức mới đưa Sở Lăng Xuyên về nơi của mình, vừa về đến nhà thì anh liền gục xuống giường ngáy khò khò rồi.
Sau khi đặt Sở Lăng Xuyên ổn rồi thì ban trưởng kia cũng đi về, Tố Tố cảm ơn rồi khóa chặt cửa, đi đến tháo giày cùng quần áo của anh, đắp chăn hộ anh. Khi vắt khăn ướt giúp anh lau mặt thì liền bị anh nắm tay. Anh mở mắt nhìn cô, nói không rõ: "Vợ, anh hạnh phúc, em đến rồi nên anh vui mừng. Anh không say."
Tố Tố cười cười, đưa tay vuốt mặt anh "Em biết rồi, ngủ đi."
Sở Lăng Xuyên nghe được giọng nói mềm mại của Tố Tố, nghĩ thầm, vợ không tức giận, lúc này anh mới lại nhắm măt ngủ tiếp.
Tố Tố rửa mặt xong liền ra khỏi phòng tắm, nhìn Sở Lăng Xuyên duỗi chân ngủ đằng kia mà do dự, cô không biết có nên ngủ cùng anh không. Chẳng may anh lại hoa chân múa tay, bị đấm một phát hay đạp một cước, dựa theo tình trạng của cô hiện tại, bị đạp một cước sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng mà phòng này không chia gian, giường cũng chỉ có một cái, không còn sự lựa chọn nào khác. Tới thì tới thôi, cô nằm dựa vào tường ngủ, anh cũng không đến mức đạp đến tường bên này đi. Cô liền dè dặt bò lên giường nằm nhưng cũng không dám ngủ sâu.
Không bao lâu thì Tố Tố liền ngủ thiếp đi, nhưng trong tiềm thức vẫn đề phòng Sở Lăng Xuyên hoạt động tay chân cho nên khi ngủ vẫn cách anh khá xa.
Tầm nửa đêm bỗng thấy giường hơi lay động thì Tố Tố liền thức dậy. khi anh bắt đầu lộn xộn, chắc chắn sẽ động tay động chân thì Tố Tố cũng đã nhanh chóng xuống giường.
Qua ánh sáng lờ mờ buổi đêm, Tố Tố liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vung nắm đấm, chân đá lung tung. Qủa nhiên người đàn ông này lại bắt đầu luyện võ rồi, may mắn là cô đã đề phòng tốt nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đây.
Có chút buồn cười, lại có chút tức giận.
Quyết định đánh thức anh để anh tỉnh rượu chút. Cô bật đèn, nhìn khuôn mặt ngủ say của anh mà có chút không đành lòng, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, cuối cùng vẫn đành phải nhẫn tâm gọi anh dậy, gọi vài tiếng thế nhưng cái người này vẫn ngủ mê mệt.
Không biết làm thế nào, lại không dám đến gần. Sau một phen vắt óc suy nghĩ, Tố Tố đột nhiên nhớ tới gì đó, rón ra rón rén lục va li của mình, lấy ra một quả bóng bay.
Bóng bay này không phải đồ cần mua, là do người bán hàng không có tiền lẻ nên tặng cô một cái kẹo, cô không muốn ăn ngọt nên liền thuận tay cầm lấy quả bóng bay này.
Cô thổi cho quả bóng bay phồng lên sau thắt nút bên dưới lại, dùng tay ném một phát, quả bóng bay liền rơi xuống giường, ngay trên gối ngủ, hơn nữa đúng lúc Sở Lăng Xuyên cũng ngừng động tay động chận.
Nhưng cô vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng may vừa leo lên liền bị ai đó cho một cú thì thực sự quá oan uổng rồi. Cô chịu đựng cơn buồn ngủ theo dõi động tĩnh chỗ anh, không qua bao lâu, người nào đó lại bắt đầu, quả đấm cũng nện xuống bóng bay.
Pặc một tiếng! (*)
"Có biến!" Sở Lăng Xuyên hô lớn một tiếng, như cá chép giật bắn mình mà nhảy xuống giường, thuận tay liền túm quần áo trên ghế mặc vào. Khi đang mặc dở quần liền ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái đang đứng trong góc sáng trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn anh.
Đó không phải vợ anh sao!