Đây là chiến lợi phẩm Tiểu Bao tự mình giành được bằng thực lực, thảo nào cu cậu kiên quyết không trả lại.
Tố Tố vừa áy náy, vừa đau lòng, cô nghĩ oan cho bảo bảo rồi, nhưng sao con trai có thể đánh nhau với người ta cơ chứ, lỡ bị thương thì làm thế nào, dĩ nhiên những điều này cô chỉ nghĩ trong lòng.
lqdon_dd-uuyen
Sở Lăng Xuyên nghe xong lại cười lên, anh còn sờ đầu Tiểu Bao tán dương, “Giỏi lắm, lại còn đánh bại anh, được, không hổ là con trai ba.”
Chính ủy không vui, “Ai, sao cậu có thể nói như vậy, đó là con trai tôi nhường, thấy Tiểu Bao nhà anh còn nhỏ nên không đành lòng hạ thủ mà thôi, lại còn ở đấy mà hả hê!”
Tố Tố sợ Sở Lăng Xuyên nói chuyện như vậy sẽ đắc tội người khác, nhưng anh không quan tâm, anh ôm Tiểu Bảo lên, lau nước mắt trên mặt cu cậu, dụ dỗ: “Thắng hay thua thì đã có kết quả, chính ủy, anh đừng tìm lý do.
Tuy nhiên Tiểu Thiên có tri thức hiểu lễ nghĩa giống ba, tương lai nhất định giỏi văn giỏi võ, hơn nữa là một đứa bé ngoan hiểu chuyện.”
“Ừ, lời này tôi thích nghe.” Chính ủy không khiêm tốn chút nào, hết khen con trai mình, rồi lại khen Tiểu Bao, “Ai, thế cậu dự đoán con trai tôi tương lai thành quan văn, vậy thì tiểu tử nhà cậu sau này nhất định sẽ giống cậu, là đại nhân vật.”
Con trai chính là đề tài của Sở Lăng Xuyên, anh cũng không hề khiêm tốn, “Vậy thì tốt, tương lại một văn một võ, khi đó, chúng ta đã già rồi, phải trông chờ vào bọn nhỏ thôi.”
“Đúng vậy, đứa bé là hy vọng của chúng ta, cũng là hy vọng của đất nước.”
Hai người đàn ông vừa nói vừa cười, kéo gần khoảng cách hơn với nhau. Mặc dù Tố Tố cũng kì vọng vào con trai, nhưng cô không trực tiếp nói ra, chỉ là trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cô bế Tiểu Bao từ tay Sở Lăng Xuyên, sau đó dịu dàng nói với con trai chính ủy: “Tiểu Thiên không khóc, con chơi cùng em có được hay không?”
Đứa bé ngưng khóc thút thít, nhìn Tiểu Bao, rồi lại nhìn ba, tiểu tử rất có phong độ, gật đầu một cái. Sở Lăng Xuyên hôn một cái vào má Tiểu Bao, Tố Tố cũng đặt cu cậu xuống đất.
Tiểu Bao chớp mắt nhìn con trai chính ủy, Tố Tố xoa đầu cu cậu: “Tiểu Bao, đi chơi với anh nhé, con phải làm bạn cho tốt biết không?”
Đứa bé nhà chính ủy dù sao cũng hiểu chuyện hơn so với Tiểu Bao, đi tới kéo tay Tiểu Bao, Tiểu Bao cũng rất hữu nghị, bắt tay giảng hòa cùng anh.
Hai bạn nhỏ thân mật thắm thiết, trò chuyện bằng những từ ê ê, a a với nhau, không biết nói những gì, chỉ là vừa nói vừa loay hoay với những món đồ chơi.
Tiểu Thiên quen thuộc ở đây hơn, cho nên một tay cầm đồ chơi, một tay lôi kéo Tiểu Bao ra ngoài, hiện tại trong nhà chỉ còn ba người lớn nói chuyện với nhau.
Tố Tố cảm thấy đúng là đàn ông với nhau, nói chuyện rõ ràng, thẳng thừng, không che giấu, thậm chí còn trêu chọc lẫn nhau, hai người quan hệ khá tốt.
Một lúc sau, chính ủy rời đi, Tiểu Bao cũng trở lại, không để ý đến Tố Tố, trực tiếp tìm Sở lăng Xuyên, nhào vào ngực anh làm nũng.
Tố Tố véo mũi nhỏ của con trai, Tiểu Bao không thèm để ý đến cô, “Tiểu Bao, không tức giận, là mẹ không biết rõ tình huống, trách lầm bảo bảo, mẹ xin lỗi con, có được không?”
Tiểu Bao giả vờ không để ý đến cô, nhưng đã sớm cười trộm trong lòng Sở Lăng Xuyên, anh cúi đầu thấy vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, đứa con này của anh thật quá đáng yêu.
“Ai nha, đồng chí An Địch, bảo bối của mẹ, tha thứ cho mẹ đi mà!” Tố Tố nhận ra con trai cô đang cười trộm, còn cố ý đùa thêm, đưa tay cù vào eo, tiểu tử không nhịn được cười khanh khách.
Một nhà ba người chơi đùa trong chốc lát, lại có mấy cán bộ tới đây, nhiệt tình hoan nghênh mẹ con cô. Lần này còn có cả đoàn trưởng, anh ta khoảng gần bốn mươi, nhiệt tình hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, rất dễ gần. Anh ta còn mời vợ chồng cô đến nhà ăn cơm.
Ở nhà đoàn trưởng, vợ anh ta và mấy cậu lính đã sớm chuẩn bị xong bữa trưa.
“Đừng khách khí, ngồi xuống ăn đi em dâu, ở đây mọi người đều như người nhà cả, không cần phải thận trọng.” Đoàn trưởng nhiệt tình.
Đúng, người một nhà, trước kia cô đã cảm nhận được điều này rồi, hiện tại mặc dù ở một nơi khác, nhưng cảm giác ấy vẫn quen thuộc với cô đến vậy.
Mọi người ngồi xung quanh mâm cơm, không khí náo nhiệt, nhà đoàn trưởng có cô bé mười mấy tuổi, còn có cả con trai, bộ dáng tuấn tú, một mực muốn chơi cùng Tiểu Bao.
Lúc ăn cơm, đoàn trưởng cho phép Sở Lăng Xuyên nghỉ việc chiều nay, giành thời gian cho con trai và vợ một chút.
Cơm trưa xong xuôi, Tố Tố nói chuyện với vợ đoàn trưởng, còn Sở Lăng Xuyên lại nói chuyện công việc.
Đến lúc phải về, Sở Lăng Xuyên vốn muốn mang vợ con về nhà nghỉ ngơi, nhưng Tiểu Bao không đồng ý, náo loạn đòi đi chơi, cu cậu nghe được mũ mũ muốn dẫn mình và mẹ đi chơi.
Hết cách, đi dạo cũng tốt, lúc này thích hợp với tản bộ, ôn chuyện, cho nên Sở Lăng Xuyên mang vợ con ra ngoài.
Tiểu Bao rất hiếu động, tự mình chạy khắp nơi, một nhà ba người đi vòng quanh nơi đóng quân, Tiểu Bao cái gì cũng vô cùng tò mò.
Bỗng nhiên, trên đường có hai người lính bước chân chỉnh tề, Tiểu Bao dùng sức hô: “Đứng nghiêm….chào!”
Hai người nghe khẩu lệnh, thực hiện theo phản xạ, bọn họ sững sờ đứng im tại chỗ.
Tố Tố còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bao đã chạy đến, cô vừa muốn đuổi theo, Sở Lăng Xuyên lại ngăn cản. Lúc ở nhà, Sở Lăng Xuyên hay dạy khẩu lệnh cho cu cậu, cho nên tiểu tử nói rất mượt, hơn nữa còn có khí thế, chỉ là thanh âm còn hơi non nớt.
Chỉ thấy Tiểu Bao chạy tới trước mặt hai cậu lính, nâng tay làm động tác chào, vừa bước đi thong thả vừa hô: “Một hai một….một hai một!”
Hai cậu lính cúi xuống nhìn bé con trước mặt, thì ra khẩu lệnh là do nhóc này hô, hai người bắt đầu trêu chọc Tiểu Bao.
“Cháu là con nhà ai? Thật đáng yêu!”
“Tiểu tử, cháu tên là gì?”
“Mũ mũ!” Tiểu Bao nghe hiểu, nhưng không trả lời được, cho nên chỉ vào Sở Lăng Xuyên, hai cậu lính xoay người, thấy phó đoàn trưởng đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp.
“Thủ trưởng!” Hai cậu lính vội vàng đứng dậy, nghiêm chào, Sở Lăng Xuyên đi tới, đáp lễ, “Ăn cơm chưa?”
“Báo cáo thủ trưởng, ăn rồi!”
Hai cậu lính nói đồng thanh. Một người cười hì hì: “Thủ trưởng, không giới thiệu người bên cạnh một chút sao?”
Sở Lăng Xuyên khẽ cười: “Vợ tôi!”
“Chào chị dâu!”
“Chào chị dâu!”
“Chào các cậu.” Tố Tố niềm nở.
Lúc này Tiểu Bao ôm chân Sở Lăng Xuyên, “Mũ mũ….mũ mũ…..”
Một cậu lính không nhịn được nói: “Thủ trưởng, đây là con anh sao? Thật là lém lỉnh. Mới vừa rồi hù dọa chúng em suýt chút nữa tưởng là khẩu lệnh thật.”
Sở Lăng Xuyên khẽ nhướn mày nhìn con trai, “Tiểu tử này bướng bỉnh rồi. Được rồi, hai cậu nghỉ ngơi thôi.”
“Dạ, hẹn gặp lại, thủ trưởng, chị dâu.”
Hai chiến sĩ vừa rời đi, Tố Tố không nhịn được cười với con trai.
Đi một lát nữa, vì sợ Tiểu Bao mệt, cho nên cu cậu được anh ôm vào lòng, cậu thấy rất nhiều người gặp ba cũng chào, sau đó cậu cũng chào hệt như vậy, chọc cho mọi người một hồi cười.
Tiểu tử không hiểu vì sao ở đây lại có nhiều chú bộ đội như vậy, không biết từ lúc nào, cu cậu đã nằm ngủ gục trong ngực Sở Lăng Xuyên, cánh tay vòng qua cổ anh.
Tố Tố cũng mệt, quay sang nói với anh, “Con ngủ rồi, chúng ta về thôi!”
“Mệt không, vậy thì về.” Hai người trở lại căn phòng, Sở Lăng Xuyên đặt Tiểu Bao lên giường một cách nhẹ nhàng.
Tố Tố đi rửa mặt, dùng khăn ướt lau qua mặt và cánh tay cho cu cậu, sau đó nằm bên cạnh đứa bé, vừa mới nằm xuống, đột nhiên cô nhớ ra mình mang đến hai túi đồ.
Cô bảo Sở Lăng Xuyên lấy đồ ra, trong đó có thức ăn, ngoài ra có cả hai hộp thuốc.
Sở Lăng Xuyên nhận được thuốc, có chút nghi hoặc, trước kia Tố Tố chưa từng mua thuốc cho anh, cũng không thích anh hút thuốc, thế mà lần này lại mang theo? Còn là của bố vợ anh đưa?
“Em mua?” Anh hỏi.
Tố Tố nghĩ tới hành động của Tiểu Bao, không khỏi nở nụ cười, cô kể lại câu chuyện giấu thuốc của con trai làm của riêng khiến Sở lăng Xuyên kích động không thôi.
Sở Lăng Xuyên hôn lên mặt con, tràn đầy cưng chiều: “Con trai anh quả thật đáng yêu. Chỗ anh có hai chai rượu ngon, mai em mang về cho ba nhé.”
“Được.” Tố Tố nằm xuống ôm lấy Tiểu Bao, “Em có chút buồn ngủ, nghỉ một lát thôi, anh đừng nói chuyện, nằm xuống ngủ một lúc đi.”
“Em nghỉ trước đi.” Sở Lăng Xuyên lưu loát thu dọn đồ đạc, nhận một cuộc điện thoại, lúc quay lại thấy Tố Tố đã ngủ rồi, anh cởi giày, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô