Còn về phần cái chậu hoa kia, quả thật xuất xứ là do tay bác sĩ Chung làm ra. Chỉ là chính cô ấy đã tặng cho chính ủy hai chậu, anh nhìn thấy đẹp mắt, nghĩ đến việc em sắp tới ở nơi này, cho nên liền nói với chính ủy, xin lấy một chậu về đặt ở trong nhà, cho thêm chút sắc thái. Quả thật anh không nghĩ tới, điều này đã làm cho bà xã của anh bị mất hứng. Làm đàn ông thật sự cũng rất khó mà!"
Sở Lăng Xuyên nói xong, Tố Tố đỏ bừng mặt lên, mặt khác cũng không ăn vào được nữa. Chuyện chỉ có thế, nhưng không ngờ lại thành ra là như vậy! Tố Tố có chút vô cùng xấu hổ. Chuyện thực ra thật thuần khiết, nhưng cô lại nghĩ thành cực kỳ không thuần khiết.
Sở Lăng Xuyên dường như sợ Tố Tố không tin, còn vội vàng nói: "Nếu như em không tin, anh có thể nói với chính ủy ra mặt làm sáng tỏ."
"Ai da, em ăn no rồi, buồn ngủ quá đi! Em phải đi ngủ đây." Tố Tố đã không còn mặt mũi nào để nói thêm chuyện gì nữa rồi. Hóa ra là do cô quá xem trọng, làm chuyện rối rắm lên. Mọi chuyện cũng không phải là như cô đã nghĩ, kỳ thực đều không có chuyện gì cả. Hết thảy thật sự cũng chỉ là do cô suy nghĩ miên man mà thôi.
Sở Lăng Xuyên nhìn xem trong bát vẫn còn có một ít mì sợi, liền nói: “Ăn sạch sẽ đi”.
Tố Tố cúi đầu và nốt chỗ mì sợi kia vào trong miệng. Chỉ vài miếng là đã ăn xong. Cô xuống giường mang bát đi, súc miệng lại, rồi sau đó quay về trong phòng ngủ, chui vào trong ổ chăn để ngủ. Thế nhưng mà, ngay một chốc thì làm sao có thể ngủ ngay được.
Sở Lăng Xuyên vọt đi tắm rửa. Trở lại phòng ngủ, chui vào trong chăn ôm lấy Tố Tố. Anh đang định đi tắt đèn thì Tố Tố lại thò đầu ra ngoài miệng hô: "Có thể đừng tắt đèn hay không? Em… em… em vẫn còn thật là sợ hãi."
"Đừng sợ, đừng nghĩ ngợi gì hết. Em phải vượt qua, bằng không về sau này cũng sẽ bị sợ." Sở Lăng Xuyên vẫn là tắt đèn, gắt gao ôm Tố Tố vào trong ngực. Ngày hôm nay cô đã bị chấn động, kinh hãi quá độ rồi: "Em vẫn còn sợ sao?"
Tố Tố vươn hai tay ra ôm lấy anh, vùi đầu vào trong lòng anh, lắc lắc đầu, "Có anh ôm thì em sẽ không sợ nữa rồi." Nói xong, cô lại hỏi, "Trước kia anh thật sự đã từng ngủ ở cái nơi như vậy hay sao?"
Sở Lăng Xuyên tham gia quân ngũ phải đi đến rất nhiều địa phương, đều là những địa phương theo kế hoạch mà người ta không thể tưởng tượng được. Nơi đó thực không coi vào đâu, tuy rằng năm đó bản thân anh đã bị lớp trưởng trốn ở trong hố giả làm quỷ dọa anh, làm anh sợ tới mức không nhẹ. Bất quá, anh cho dù có bị sợ hãi, nhưng cũng chưa từng quên đá cho cái gọi là quỷ kia một cước. Đạp rồi về sau mới biết được đó là lớp trưởng. Nhớ lại lúc trước, thật sự là tuổi trẻ ngông cuồng: "Ừ, thật không có đáng sợ như vậy, đừng sợ nữa."
Tố Tố không nhịn được mà tưởng tượng, bọn họ thật khổ. Vậy mà vẫn phải ở cái loại địa phương đáng sợ này. Lại ngẫm đến những vết sẹo của vết thương ở trên người anh, mà anh đã trải qua và phải nhận lấy, cô căn bản là không có cách tưởng tượng được.
"Thế nhưng mà. . . Nhưng mà rõ ràng là em đã thử muốn đi ra ngoài rồi, thế nhưng mà đi thế nào cũng vẫn đều trở lại đúng chỗ đó." Lúc đó Tố Tố thật sự cũng bị dọa sắp phát điên lên rồi. Nếu như Sở Lăng Xuyên không xuất hiện, thì phỏng chừng Tố Tố thực sự bị dọa đến vỡ mật rồi.
Nói xong thân thể cô không nhịn được liền co rúm người lại một chút, dùng sức chui vào trong lòng anh. Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy cô: "Đoán chừng đó là một loại hiện tượng tự nhiên rất khó để mà một lúc giải thích được. Được rồi, không cho em tiếp tục nghĩ đến nữa."
Tố Tố nhẹ nhàng gật đầu. Đúng như vậy, cô không cần phải suy nghĩ tiếp nữa làm gì, liền dời lực chú ý sang chuyện khác: "Vâng, lúc ấy em lại nhớ đến Tiểu Bao Tử. Em nghĩ đến con trai, rồi lại nghĩ không biết anh có nghĩ tới em hay không? Em thấy giống như lần đầu tiên vào ban đêm không có anh ở cùng."
Tay của Sở Lăng Xuyên vuốt ve nơi sống lưng của Tố Tố, trong đầu nghĩ đến gương mặt đáng yêu của con trai, "Anh đoán hiện tại con trai đang ngủ rồi, chính là đang mộng đẹp. Nói không chừng không có em bó buộc đối với nó, khiến cho nó vì quá mệt, đang ở đó đái dầm cũng nên."
Tố Tố nâng tay nhẹ nhàng nện một cái ở trên ngực anh, không khỏi nói: "Em mới sẽ không cằn nhằn."
Sở Lăng Xuyên cầm tay Tố Tố, cúi đầu, môi dừng ở trên trán cô, cũng không nhịn được nói: "Vợ à, về sau không cho em được như vậy nữa. Hù dọa anh sợ tới mức đau cả gan ruột đó, biết không?"
Tố Tố rầu rĩ nói: "Em cũng không phải muốn cố ý dọa anh. Em cũng biết rõ, đã hơn nửa đêm rồi còn rời đi là không thích hợp. Chỉ là vì em nhìn thấy anh ở cùng với bác sĩ Chung. . . Rồi sau liền suy nghĩ lung tung… Em sợ em sẽ không bình tĩnh được mà gây gổ với anh. Cho nên em đã nghĩ trước nên tránh ra, cứ để yên tĩnh lạnh nhạt một chút, ai biết được lại là như vậy. . . ."
Tối hôm nay thật rất mạo hiểm kích thích. Tố Tố nghĩ đại khái cả đời này cô cũng không thể quên được rồi, quá đặc biệt dọa người rồi. Về sau cô không dám đi đường đêm như thế này nữa, hù chết người ta đi được
Sở Lăng Xuyên hung hăng hỏi: "Vậy mà em cũng không đi lên hỏi tình hình xem như thế nào một chút, cứ thế là tự mình bỏ đi luôn như thế! Chiến hữu thân như huynh đệ (*), anh liền thật không coi cô ấy là một người khác phái, cho nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Em mau thành thật khai báo, có phải em đang dự định nghiên cứu làm thế nào để ly hôn với anh có đúng không ?"
(*) Chiến hữu thân như huynh đệ: Bạn chiến đấu thân thiết như anh em.
"A, không có, không có. . . Tuyệt đối không có, nhiều nhất chỉ là em trước theo dõi quan sát, sau đó mới quyết định, vì con trai của chúng ta. . . Em cũng không thể lỗ mãng nói ra chuyện ly hôn được. Ngộ nhỡ thật sự đó chỉ là miên man suy nghĩ, thì có phải em đây bị mất đi một người chồng tốt đẹp như vậy hay không! Lại còn khiến cho con trai không có một gia đình hoàn chỉnh nữa… như thế có nhiều bất lợi, hắc hắc!" Tố Tố chột dạ cười, lúc đó quả thật cái ý niệm ly hôn có thoáng qua trong đầu cô. Thân thể phản bội cô không chịu không nổi, trong lòng phản bội, cô cũng chịu không nổi. Bất quá bây giờ mọi chuyện đều giải thích rõ rồi, Tố Tố cũng không dám nói cô đã từng có ý nghĩ như vậy. Có đánh chết cô cũng không thừa nhận, kiên quyết không thừa nhận.
Tố Tố nói như vậy, Sở Lăng Xuyên cũng không tiếp tục chọc thủng chút tâm tư này của cô nữa, chính là nói rất ngang nược: "Em đó, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về. Còn như vậy nữa, anh rất đau lòng, biết không?"
Sở Lăng Xuyên nghĩ, cho dù Tố Tố năm giờ tan tầm, chạy xe phải mất hai giờ mới tới nơi, sáng sớm trời còn chưa sáng đã phải xuất phát chạy trở về rồi, như vậy quá mệt, rất ép buộc. Không được, không kiên quyết không được.
"Nhưng mà. . . Em nghĩ muốn mỗi ngày được cùng anh. . . Đến ngày mai em chạy trở lại không được sao?" Tố Tố nói như vậy xong, trong lòng Sở Lăng Xuyên thấy kích động vô hạn. Từ trong bi thương vì mất đi người thân nhân có một luồng ánh sáng lẫn sự ấm áp bừng lên, anh tức thời nói: "Theo quân (về sống trong doanh trại quân đội) đi bảo bối, công tác của em có thể điều động lại, em sẽ làm giáo viên dạy bọn nhỏ ở trên trấn. Chúng ta cũng đón Tiểu Bao Tử về, mặc dù về tuổi thì con trai còn hơi nhỏ một chút, bất quá nó vẫn có thể ở trong nhà trẻ đoàn bộ phận được."
"Nhưng mà Tiểu Bao Tử còn nhỏ như vậy."
"Ở nơi này đều là người trong nhà cả, sẽ không ai bạc đãi Tiểu Bao Tử nhà ta đâu."
"A. . . Nhưng mà. . . Để em suy xét cân nhắc đã."
Sở Lăng Xuyên vừa nghe Tố Tố nói lời này, nghĩ rằng đã hấp dẫn cô. Anh cũng không ép cô nữa, nói rõ ràng: "Được, cho em thời gian để suy nghĩ!"
Tố Tố không nhịn không liền cân nhắc trong lòng. Theo quân, cô sẽ phải theo quân sao? Thật là rối rắm, cô lại bắt đầu rối rắm rồi đây!