Một mình anh nằm trên giường rất nhàm chán, mặc dù anh cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, nhưng cũng không cần truyền nước biển nữa, nhưng mà, người bệnh không có quyền lên tiếng.
Trong phòng ngủ của anh không có lấy một cái ti vi, bên ngoài lại cực kì náo nhiệt, mọi người đang chơi cùng Tiểu Bao, tiểu tử này vô cùng bướng bỉnh.
Thỉnh thoảng Tố Tố và mẹ An sẽ vào xem nước biển trong bình đã hết chưa, Soái ca cũng tham gia náo nhiệt, thậm chí nhảy cả lên giường liếm mặt anh.
Thỉnh thoảng Tiểu Bao cũng chạy vào, gọi mũ mũ, sau đó xoa nhẹ chỗ bị kim đâm. Mặc dù mới gặp con trai được mấy ngày, nhưng tình cảm của hai ba con tốt lên nhanh chóng.
Anh nghe được tiếng ồn bên ngoài, khẽ cười, đây chính là nhà, khiến cho con người ta cảm thấy ấm áp, không muốn xa rời.
Sở Lăng Xuyên ngủ từ lúc nào, Tố Tố vào xem, cho đến gần trưa, rốt cuộc bình cũng hết nước, cô cẩn thận từng li từng tí rút kim tiên ra.
uyen-lequydon
Mãi cho đến khi ăn cơm, anh vẫn chưa tỉnh lại, mọi người không ai đi gọi, chỉ để lại phần cơm cho anh.
Ba mẹ An ăn cơm trưa xong trực tiếp đi ngủ, Tiểu Bao không đi cùng ông bà ngoại, mà vào chỗ Sở Lăng Xuyên ngủ.
Thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Bao lưu loát bò lên giường, ngồi bên cạnh anh, dùng đôi mắt đen tròn nhìn anh thật lâu, sau đó tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh, nằm xuống.
Rất nhanh, cu cậu đã ngủ thiếp đi, hình ảnh một lớn một nhỏ thật ấm áp.
Tố Tố thu dọn quần áo của mọi người, có cả của Sở Lăng Xuyên, cô vốn định đưa Tiểu Bao đến chỗ ba mẹ, thế nhưng vừa vào phòng thấy hai ba con đang dựa vào nhau, ngủ từ lúc nào.
Mới biết anh được mấy ngày đã dính như vậy rồi? Tố Tố đứng ở cửa, nhìn bánh bao nhỏ, sau đó đến bên giường, kéo chăn cho hai ba con, sau đó lặng lẽ rời đi, nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Khi Sở Lăng Xuyên tỉnh lại đã hơn hai giờ sau, vừa tỉnh dậy, trước mặt anh là gương mặt đáng yêu của Tiểu Bao, đang dựa trên ngực anh ngủ ngon lành, cánh tay nhỏ còn vô thức đặt trên mặt anh.
Anh khẽ cầm tay nhỏ bé của con hôn lên môi, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, có lẽ do anh không cạo râu, tiểu tử ngủ có chút kháng nghị, mím môi, quay mặt sang chỗ khác.
Anh nhẹ ma sát khuôn mặt con, sau đó vỗ nhẹ vào mông bé, cuối cùng xuống giường, đắp chăn mỏng cho cu cậu.
Tố Tố không ở trong phòng, có lẽ cô đang ở phòng khách. Đã hai ngày nay anh đều nằm trên giường, cả người không thoải mái, cho nên phải hoạt động cơ thể một chút.
Quả nhiên, Tố Tố đang nằm trên sofa phòng khách, cô nằm yên tĩnh trên sofa khiến tim anh khẽ rung động.
Anh rón rén đến bên cạnh cô, từ từ ngồi xuống, ngắm nhìn cô đang ngủ say, tầm mắt anh dời đến trán cô, nơi đó có một vết sẹo nhạt.
Lúc trước, cô dùng tóc mái che trán, giờ phút này, anh mới phát hiện ra, lúc nào thì cô bị thương? Tim anh đau nhói, không khỏi nhíu mày, ngón tay định chạm nhẹ lên thì nghe được tiếng mở cửa.
Anh vội vàng quay đầu, người mở cửa là mẹ An, anh nhẹ giọng chào: “Mẹ.”
“Ừ.” Lý Nguyệt Hương trả lời, mặc dù lạnh lùng, chỉ là bà đang giúp anh lấy cơm trưa từ trong hộp giữ nhiệt, Sở Lăng Xuyên cũng theo sau giúp một tay, lạ bị mẹ An đẩy ra sau.
Mặc dù bà không cho anh sắc mặt tốt, nhưng vẫn quan tâm anh, trong lòng ấp áp, ngoài ra, anh còn thấy chút vui mừng.
Cơm canh được đưa lên bàn, Sở Lăng Xuyên ngồi xuống ăn ngấu nghiến, mấy ngày nay ngã bệnh, cơm cũng không ăn được, hiện tại tinh thần sảng khoái, khẩu vị cũng tốt lên nhiều.
Thấy mẹ An chuẩn bị đi, anh vội hỏi: “Mẹ, vết sẹo trên trán Tố Tố từ khi nào vậy?”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại nhận được ánh mắt xem thường của bà, anh ngẩn ra, cũng không rõ chân tướng, chẳng lẽ anh hỏi phải chuyện không nên hỏi? Hoặc là vết sẹo này là cấm kị.“Sao vậy mẹ?”
“Không có gì, ăn đi.”
Lý Nguyệt Hương nói xong, xoay người ra ngoài, nhưng ánh mắt kia khiến anh chột dạ.
Anh tiếp tục ăn, mẹ An cùng ba An chuẩn bị ra ngoài một chuyến.
Mẹ An đến sofa, đẩy nhẹ Tố Tố, “Đứng lên, trở về phòng ngủ, đừng ngủ ở đây. Mẹ với ba con đến nhà dì nhỏ, có nghe hay không?”
Tố Tố đang ngủ say, chỉ mơ màng gật đầu, rồi lại lật người ngủ tiếp. Ba mẹ An thấy Tiểu Bao cũng đang ngủ say mới rời đi.
Sau khi Sở Lăng Xuyên ăn xong, trong nhà chỉ còn ba người, Tố Tố ngủ không biết trời đất gì, anh đi tới ôm cô vào ngực.
Rất lâu rồi anh chưa từng ôm cô như vậy, khuôn mặt cô nghiêng đi, vùi vào lồng ngực anh, anh không nhịn được hôn nhẹ lên má cô, sau đó chột dạ đi vào phòng ngủ.
Anh nhẹ nhàng đặt Tố Tố bên cạnh Tiểu Bao, sau đó anh cũng nằm xuống, nhà ba người, Tiểu Bao nằm ở giữa.
Anh nhìn con trai, rồi lại nhìn sang vợ, trong lòng ngọt như rót mật, khóe môi khẽ cong.
Nhìn cánh môi hồng hồng của cô, anh không nhịn được tiến lại gần, nhưng lúc này, Tố Tố đột nhiên mở mắt, mờ mịt nhìn anh.
Sở Lăng Xuyên giật mình, dời mục tiêu, môi rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, sau đó chột dạ nhìn Tố Tố, mặt không đỏ tim không đập hỏi: “Em đã dậy?”
Đột nhiên thấy Sở Lăng Xuyên xuất hiện ở đầu giường, Tố Tố bật dậy, nhìn anh như không biết khi nào thì trong nhà xuất hiện thêm một người như vậy.
Cô bối rối, trong lúc nhất thời cô quên mất anh đã trở lại, chỉ nhớ rõ, thế giới của cô, đã rất lâu không có người đàn ông kia tồn tại, mỗi ngày cô tỉnh dậy, trừ con trai, chính là ba mẹ, giờ phút này, đột nhiên anh xuất hiện, cô có chút không thích ứng kịp.
Còn Sở Lăng Xuyên thì chột dạ, chẳng lẽ vừa rồi anh định hôn bị cô phát hiện rồi, cho nên cô tức giận, dùng ánh mắt này nhìn anh, khiến trong lòng anh cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà, bộ dáng mê man của cô quả thật đáng yêu, Sở Lăng Xuyên không nhịn được khẽ chạm vào khuôn mặt cô, rốt cuộc Tố Tố cũng tỉnh táo lại, quay mặt, tránh khỏi sự đụng chạm của anh, sau đó lật người xuống giường.
Tay anh thu lại giữa không trung, Tố Tố đứng bên giường, cúi đầu nhìn con trai đang ngủ say, rồi lại nhìn xung quanh, cô trở lại thực tế, Sở Lăng Xuyên đã trở lại, hơn nữa còn cường thế tiến vào cuộc sống của cô.
Lúc này Tiểu Bao cũng tỉnh lại, duỗi lưng mệt mỏi, mở mắt, cũng không khóc, chỉ ngáp dài, sau đó ngồi dậy, nhìn Sở Lăng Xuyên, rồi lại nhìn Tố Tố, “Xuỵt xuyt…..”
Không đợi Tố Tố, Sở Lăng Xuyên đã ôm con lên, đi vào nhà vệ sinh, chỉ lát sau, Tiểu Bao đi ra ngoài, chỉ có mình Sở Lăng Xuyên ở bên trong.
Tố Tố lấy chút trái cây cho Tiểu Bao, ăn xong rồi, tiểu tử lại vào phòng ngủ tìm mũ mũ, nhưng anh vẫn còn trong nhà vệ sinh, cu cậu không vào được.
“Mũ mũ, mũ mũ….” Tiểu Bao đập cửa.
Sở Lăng Xuyên nói vọng từ bên trong ra, “Tiểu Bao, lấy cho mũ mũ giấy, giấy, biết không?”
Ôi, thật bi thống, vào nhà vệ sinh thì giấy hết.
Mặc dù Tiểu Bao còn nhỏ, nhưng cũng biết Sở Lăng Xuyên muốn gì, nhưng cu cậu lấy mãi không được, lôi giấy từ bên giường đến trước cửa nhà vệ sinh.
Nhưng mà, cu cậu không thể mở được cửa, bởi vì không với tới tay nắm cửa, cho nên dùng chân đá, Tố Tố nghe thấy tiếng động chạy vào, thấy Tiểu Bao đang cầm giấy vệ sinh, giấy trải một đường từ trên giường đến chỗ cu cậu đứng.
Cô không vì vậy mà khiển trách Tiểu Bao, chỉ hơi nhíu mày, khẽ vuốt mũi cu cậu, “Tiểu Bao, có phải lại nghịch ngợm hay không?”
Tiểu Bao chỉ vào nhà vệ sinh, vô tội nói: “Mũ mũ….mũ mũ….”