Mục lục
Truyện Cô dâu của trung tá - An Nhược Tố (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con trai, con và mẹ ở nhà, có nhớ ba ba không?" Sở Lăng Xuyên vừa đánh răng vừa nói chuyện phiếm cùng con trai. Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên nhìn anh. Nước ở trong cốc đánh răng kia đã bị đổ ra ngoài một nửa, trên cái miệng nhỏ còn có một vòng bọt kem đánh răng.

Cậu nhóc thở dài, hơi nhún cái bả vai nhỏ một chút, "Dù sao, có nhớ thì ba ba cũng không thể nhìn thấy." Giọng nói non nớt, nhưng nhóc tì mới được ba tuổi, lại có cái kiểu nói chuyện giống như ông cụ non, nghe cực kỳ đáng yêu.

Lúc Sở Lăng Xuyên ra đi, con trai anh nói chuyện còn chưa được lưu loát, nhưng hiện tại, thoáng một cái, câu nói liền đã bật ra luôn, hơn nữa lại nói chuyện giống như người lớn vậy. Thật sự Sở Lăng Xuyên anh cũng cần phải thích ứng với chuyện này một chút. Anh lại hỏi lại Tiểu Bao Tử: "Như vậy rốt cuộc là hai mẹ con có nhớ tới ba hay là không nhớ, hả?"

Tiểu Bao Tử đứng lên, vẻ mặt cười xấu xa, người đong đưa trái phải, nói: "Ba ba đoán đi, ba ba đoán đi."

Nhóc con thật là xấu xa, lại vẫn còn thừa nước đục thả câu. Sở Lăng Xuyên dùng cái miệng vẫn còn mang theo bọt kem đánh răng, cứ thế hôn lên cái mặt tròn nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nhà anh, thật sự đúng là một tiểu quỷ mà.


Hai cha con cười đùa ở trong phòng vệ sinh, vui vẻ hòa thuận. Rửa mặt sạch sẽ xong, Sở Lăng Xuyên liền giúp Tiểu Bao Tử mặc quần áo vào. Cậu nhóc liền bỏ chạy ra ngoài, anh cũng lập tức mặc quần áo của mình vào.

Sở Lăng Xuyên đi đến nhà ăn, Tố Tố đã bày biện bữa sáng lên trên bàn rồi. Không nhìn thấy Tiểu Bao Tử đâu, cô không khỏi hỏi anh: "Con trai đâu rồi, sao em không nhìn thấy con trai đi cùng anh?"

"Anh lại cho rằng con trai đã đến phòng ăn tìm em rồi." Sở Lăng Xuyên cũng buồn bực, không biết cậu nhóc đã đi chỗ nào rồi. Anh còn đang định đi tìm con trai, thì Tố Tố lại túm chặt lấy anh: Anh ăn trước đi, để em đi tìm con."

Nói xong, Tố Tố đi ra khỏi phòng ăn, ngó nghiêng một chút, liền đẩy cánh cửa của một phòng ngủ khác. Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Tiểu Bao Tử đứng ở ngay ngưỡng cửa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để nhìn cô, miệng còn thổi khí, làm cho cái mặt phùng lên tròn trịa, nhăn mặt với cô.

"Quỷ nhỏ tinh nghịch này, đi ăn cơm thôi, con không đói bụng sao?" Tố Tố nói xong liền túm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử đi về phía phòng ăn. Cậu nhóc an tĩnh dị thường, không nói một lời theo sát Tố Tố cùng đi đến phòng ăn.



Một nhà ba người ngồi cùng một chỗ. Tiểu Bao Tử ngồi ở giữa Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. Trong chiếc bát nhỏ của cu cậu đã được gắp đầy sủi cảo, còn được cắt nhỏ ra thuận tiện cho nhóc tự mình xúc ăn.

Nhưng mà khi Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đều bắt đầu ăn, thì Tiểu Bao Tử cũng không chịu ăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cứ phùng lên mãi như vậy, cứ mím miệng nín thở, nhìn cu cậu vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Sở Lăng Xuyên nhìn con trai phồng cái mặt lên như vậy, cho là cu cậu đang nghịch ngợm, thích chơi đùa, cũng không để ý lắm, liền thúc giục: "Con trai, ăn cơm thôi! Nào, để ba ba xúc cho con một miếng."

Tiểu Bao Tử vẫn lắc đầu, không nói chuyện, không chịu ăn. Tố Tố nhíu mày, "Tiểu Bao Tử, mở rộng miệng ra."

Cậu nhóc không chịu há miệng, mặt vẫn cứ sưng lên, lắc lắc đầu. Tố Tố đưa tay ra sờ mặt Tiểu Bao Tử xem làm sao. Cậu nhóc vẫn cứ dẩu cái miệng lên, thổi phù khí ở trong mồm đi ra ngoài, lộ rõ ra gương mặt thật của mình. Chỉ nhìn thấy một bên mặt của Tiểu Bao Tử phồng lên một khối hình tròn tròn.

Tố Tố đột nhiên hiểu rõ ra có chuyện gì xảy ra rồi. Cô còn đang muốn nói chuyện, thì Tiểu Bao Tử đã tuột xuống chiếc ghế dựa để trốn tránh. Cu cậu chạy đến bên cạnh Sở Lăng Xuyên, ghé người vào trên chân anh, mở to cặp mắt to đen bóng mắt ra nhìn ba mẹ.

Sở Lăng Xuyên đưa tay ôm con trai lên, xoay người đưa lưng về phía Tố Tố, nhỏ giọng nói thầm ở bên tai Tiểu Bao Tử: "Con trai, mở rộng miệng ra, để cho ba ba nhìn xem như thế nào."

Tiểu Bao Tử cứ do dự mãi, nhìn ba ba, lại cúi đầu liếc trộm mẹ giống như đang không thèm để ý một chút, nhóc liền há cái miệng nhỏ ra. Sở Lăng Xuyên ghé lại tới gần để nhìn, chỉ thấy trên hàm răng của cậu nhóc có dính một viên kẹo đường.

Anh không khỏi bật cười, cũng đưa tay ra lấy viên kẹo đường kia xuống cho Tiểu Bao Tử, quăng xuống ở trên bàn. Anh xoay người lại nhìn về Tố Tố, mà Tiểu Bao Tử cũng mang một bộ dạng đã làm sai một việc gì đó. Hai bàn tay nhỏ nắm lại vặn vẹo với nhau, đôi mắt to chớp chớp nhìn Tố Tố, bộ dáng vẻ đầy tội nghiệp.

Tố Tố nghiêm mặt, kỳ thực trong lòng cô đã sớm cười đến muốn quặn thắt cả ruột lại rồi. Hóa ra là, cậu nhóc này đến bữa ăn cơm không thấy bóng người, đâu, lại còn cứ phồng cái miệng lên, không chịu ăn cái gì, không chịu nói chuyện, là vì đã trộm kẹo để ăn.

Sở Lăng Xuyên một bộ dạng ra vẻ không hiểu hỏi: "Hai mẹ con có thể giải thích chuyện này cho ba ba biết được không? Đã xảy ra chuyện gì vậy."



Tố Tố thoáng hơi nhíu mày, nói với Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử, chính con hãy giải thích với ba ba đi, là có chuyện gì xảy ra."

Tiểu Bao Tử thở phào một hơi dài. Bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt mình lên, nói với vẻ thật bất đắc dĩ: "Ba ba, đồng chí An Nhược Tố không cho cục cưng ăn chẹo ( kẹo ), ba ba phê bình… phê bình mẹ đi nhé."

Sở Lăng Xuyên buồn cười, cười phá lên, khà khà, cu cậu lại còn muốn để cho anh phê bình đối với đồng chí An Nhược Tố.

Vẻ mặt Tố Tố không chút biểu cảm, nhưng trong mắt của cô lại mang theo ý cười. Cô liếc mắt lườm Tiểu Bao Tử một cái trắng mắt, "Vậy thì vì sao mẹ lại không cho con ăn kẹo nhỉ?"

Tiểu Bao Tử chớp chớp mắt nhìn nhìn Tố Tố lại nhìn sang Sở Lăng Xuyên. Sau đó thấy có chút ngượng ngùng rồi, liền đầu vùi vào trong lòng Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt cười xấu xa: "Bởi vì, hàm răng của cục cưng đã bị mấy con sâu cắn hỏng rồi ạ."

"Cục cưng, ngày hôm qua con đã ăn kẹo rồi, hơn nữa con đã đáp ứng với mẹ, ngày hôm nay con sẽ không ăn nữa. Thế nhưng bây giờ chính con lại vụng trộm đi ăn kẹo, vậy thì ai sẽ phải bị phê bình đây nhỉ?"


Tố Tố vừa nói xong, Tiểu Bao Tử liền từ trên lòng Sở Lăng Xuyên tuột xuống dưới. Cu cậu nhón chân, đưa tay ra cầm lấy một cái sủi cảo, chạy đến trước mặt Tố Tố, bàn tay nhỏ bé một mực vỗ vỗ lên đùi cô, một cái tay nhỏ liền nâng cái sủi cảo kia lên, miệng kêu lên một câu: "Mẹ ăn sủi cảo! Mẹ, mẹ, của con thật tốt . . ."


Sở Lăng Xuyên cười phá ra thành tiếng, Tố Tố cũng không thể nào nghiêm mặt được nữa rồi. Cô cười đến không sao đè nén được nữa, cúi xuống hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc. Cái miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử cũng cười toe toét, mà Tố Tố và Sở Lăng Xuyên thì nhìn nhau. Hai người bọn họ thực sự đã không có biện pháp nào đối với tên tiểu tử này nữa rồi. Hiện tại, Tiểu Bao Tử đã sắp được ba tuổi rồi, càng ngày càng biết khôn khéo thông minh hơn rồi.


Vui vui vẻ vẻ ăn điểm tâm, trong nhà đều tràn ngập tiếng cười. Vốn tính toán sau khi ăn xong, một nhà ba người sẽ cùng đi chơi, nhưng mà không ngờ rằng trời lại đổ xuống trận mưa. Đành chỉ có thể ngồi buồn ở nhà, cũng đi không thể nào đi được đến chỗ nào nữa rồi.


Sở Lăng Xuyên cùng chơi ghép hình với Tiểu Bao Tử. Tố Tố ngồi ở một bên nhìn xem, lúc này chỉ nghe 'xịt' một tiếng, không biết là ai chỉ thấy thúi lắm rồi. Nghe tiếng động thì tuyệt đối là được truyền đến từ nơi Tiểu Bao Tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK