Cũng may này nhân phẩm của người nhân viên phục vụ này cực kỳ tốt. Anh ta không tham tiền tài, lại còn rất có tinh thần trách nhiệm. Nếu như gặp phải cái loại người tham tham không có trách nhiệm, thì không biết bọn họ sẽ phải đi đến nơi nào để tìm gặp được Hàm Hàm đây?
Hỏi địa điểm, người nhà cũng nhanh chóng đi đến quán bar nhận lại túi của Hàm Hàm. Hỏi thăm tình huống, cha mẹ Hàm Hàm thật sự thấy lo lắng đến hỏng rồi, đồng thời cũng bị chọc tức.
Ngẫm lại con gái của mình từ nhỏ đã là bảo bối, trưởng thành lại ưu tú như vậy, thế nhưng vì sao con đường tình cảm lại không được thuận lợi như vậy chứ! Đầu tiên là gặp gỡ yêu đương với cái đồ lưu manh không nói, lại gặp gỡ phải một người chồng như vậy, tâm lý khẳng định đã bị tỏn thương rất nặng.
Nhưng mà bất kể thế nào, cô cũng không thể phóng túng và sa đọa như vậy được! Dám tùy tùy tiện tiện đi cùng với một người đàn ông xa lạ như vậy, điều này đã làm cho những bậc làm cha mẹ không thương tâm, tức giận mới là lạ đấy. Không nói đến những cái khác, ngộ nhỡ bị xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Bởi vì từ trong miệng nhân viên phục vụ, hai người được biết có một người đàn ông nói là bạn trai của Hàm Hàm gọi di động đến, hơn nữa còn đã đuổi theo rồi. Xem cuộc trò chuyện ghi lại trên điện thoại di động của Hàm Hàm, họ nhìn thấy một dãy số rất quen, nghĩ một chút nhất định đây là dãy số điện thoại của La Vĩ Khôn.
Mẹ Hàm nhanh chóng gọi cho La Vĩ Khôn, cứ như vậy hy vọng một chút, muốn hỏi La Vĩ Khôn có tìm được Hàm Hàm hay không. Phải đợi thật lâu thì bên kia mới nhận cuộc gọi. Thế nhưng, La Vĩ Khôn chỉ nói với hai người vị trưởng bối là đã tìm được Hàm Hàm rồi, không có việc gì, nói với bọn họ đừng lo lắng. Hàm Hàm chính là uống nhiều quá, anh đang chăm sóc cho cô, nhưng lại không nói đang ở nơi nào, rồi sau đó nói phải đi chăm sóc cho Hàm Hàm, liền cúp máy luôn.
Hai vị trưởng bối lại gọi lại, muốn hỏi một chút xem đến cùng hiện giờ Hàm Hàm đang ở đâu rồi, nhưng mà lại không có người nhận nghe điện thoại. Biết được Hàm Hàm đang ở cùng với La Vĩ Khôn, hai vị trưởng bối tuy rằng yên tâm hơn một ít so với lúc đầu Hàm Hàm ở cùng với người đàn ông xa lạ kia. Thế nhưng mà cái người La Vĩ Khôn này cũng không phải là một con chim tốt.
Bọn họ không biết vì sao con gái của mình lại chia tay với La Vĩ Khôn. Tuy nhiên hai người biết, người lúc trước đã phá hủy vài lần tình cảm yêu đương của Hàm Hàm chính là La Vĩ Khôn. Cho nên cũng không đổi cách nhìn đối với La Vĩ Khôn, vẫn là lo lắng cho con gái.
Rốt cục chịu đựng đến buổi sáng, mẹ Hàm nhanh chóng gọi điện thoại cho La Vĩ Khôn. Điện thoại được tiếp thông, La Vĩ Khôn cũng nói cho bọn họ biết số phòng và khách sạn mà Hàm Hàm đang ở. Cho nên hai người bọn họ liền vội vàng chạy đến.
Vừa tiến đến nhìn qua chính là tình cảnh trước mắt. Tuy rằng hai vị trưởng bối cũng sớm có đoán được rằng sự thể rất có thể sẽ như vậy. Nhưng đến khi tận mắt thật sự nhìn thấy tình cảnh như thế này, thì trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết nên giận hay là nên tức nữa đây.
Sau khi ngẩn người một lát, rốt cục hai vị trưởng bối trì hoãn đi lại. Vì có rất nhiều lời muốn nói, bất quá tình cảnh này không thích hợp để nói chuyện, chỉ đành lạnh mặt, bảo với hai người bọn họ chỉnh đốn lại một chút rồi đi ra ngoài.
Hai vị trưởng bối hạ mệnh lệnh xong, sau đó liền xoay người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Hàm Hàm cùng La Vĩ Khôn. Lúc sự khiếp sợ ban đầu qua đi, Hàm Hàm hoảng hốt. Cô biết hành vi của mình đã làm thương tổn nghiêm trọng đến trái tim của cha mẹ, cũng đã làm cho cha mẹ tức giận rồi. Cô thật không biết làm như thế nào để đối mặt với cha mẹ. Cô thống hận bản thân, thật sự thống hận bản thân đã làm ra cái việc như vậy! Nhất định là cô đã điên rồi nên mới đã lựa chọn để bản thân phóng túng như vậy.
Thế nhưng La Vĩ Khôn lại rất bình tĩnh, cầm lấy quần áo của cô đã được giặt sạch đi đến bên giường. Ở vào thời điểm Hàm Hàm còn ngủ, quần áo đã đưa tới. Anh nhìn thấy cô vẫn còn sững sờ ở nơi đó, không nhịn được nói: "Sững sờ cái gì nữa, nhanh chóng rời giường đi."
Hàm Hàm hoàn hồn nhìn về phía La Vĩ Khôn. Ngẫm lại cô đã bị cha mẹ tóm gọn khi đang cùng với anh, cô thật muốn điên lên rồi. Tức giận bốc lên, cô quay lại đánh đá anh một trận, "La Vĩ Khôn, cái đồ vô lại này, tất cả đều là do anh, đều là do anh!"
"Đúng như vậy, chính là anh, em còn nghĩ là người đàn ông nào khác nữa hả?" La Vĩ Khôn túm lấy hai tay của cô giữ chặt lấy. Nghĩ ngày hôm qua thiếu chút nữa là cô đã cùng với người đàn ông kia lên giường, cơn tức giận của anh lại bốc lên. Hừ! Cô vậy mà cũng dám đi ra ngoài chơi đùa như thế sao! Anh hung hăng hôn vài cái ở trên môi cô, hỏi cô: "Em như thế này là lần thứ mấy rồi hả?"
Hàm Hàm buồn bực nhìn sang anh: "Ai cần anh lo, tôi nghĩ muốn mấy lần thì sẽ là ngần ấy lần."
Tròng mắt của La Vĩ Khôn trầm xuống, một tay anh giam cầm tay cô, một tay túm chăn, rồi sau đó kéo chiếc khăn tắm rơi xuống. Anh đè thân thể sát lên trên người cô, ý đồ rất rõ ràng. Hàm Hàm nóng ruột. Cha mẹ cô đang còn chờ đợi ở bên ngoài đấy, "Anh làm gì? Anh tránh ra!"
"Không nói anh sẽ đi vào." La Vĩ Khôn nói qua liền húc loạn xạ vào một chút. Hàm Hàm vừa tức vừa thẹn, cũng sợ anh không để yên, thật sự muốn làm, vội vàng kêu lên: "Lần đầu tiên!"
La Vĩ Khôn đưa tay nắm lấy cái cằm của cô, tròng mắt nặng nề nhìn vào cô: "Nhớ kỹ, về sau không được phép làm như vậy nữa! Em phóng túng cũng sẽ không làm cho bản thân em vui vẻ lên được đâu, hiểu chưa?"
Anh nói xong thì đứng dậy. Hàm Hàm cũng vội vàng gấp gáp ngồi dậy. Cô cầm lấy quần áo, cũng không quan tâm anh đang đứng nhìn, vội vội vàng vàng mặc quần mặc áo. Mà La Vĩ Khôn cũng chậm rãi mặc quần áo của mình vào.
Bây giờ Hàm Hàm đã chẳng còn quan tâm đến sự khiếp sợ, rối rắm khi cô và La Vĩ Khôn lại đã xảy ra quan hệ nữa. Trong lòng cô còn đang mải suy nghĩ đến việc một lát nữa sẽ đối mặt với cha mẹ như thế nào. Cô rất sợ phải nhìn thấy biểu cảm vừa thất vọng vừa đau đớn của cha mẹ đối với mình.
Mặc quần áo đi rửa mặt qua loa, Hàm Hàm vội vội vàng vàng rời đi. Cô đi ra khỏi cửa cũng không quay đầu lại. Hoàn toàn không cho La Vĩ Khôn lấy một ánh mắt. Đến khi cô xuống lầu, đi đến đại sảnh khách sạn, thì nhìn thấy cha mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh.
Hàm Hàm giống như đứa nhỏ đã làm một việc gì sai vậy, không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn tới cha mẹ. Cô dừng bước lại, đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình, chột dạ và ảo não.
Hai vị trưởng bối đứng lên, không nói năng gì, cứ thế đi ra ngoài. Hàm Hàm thì trầm mặc đi ra ngoài theo, trong lòng cô rất loạn, hoàn toàn không hề chú ý đến La Vĩ Khôn cũng đang đi theo ở sau lưng cô. Cô vừa đi vài bước, cánh tay đã bị túm chặt lấy. Vừa quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy La Vĩ Khôn đang bày ra cái vẻ mặt đáng đánh đòn.