Xe vào qua cửa chính doanh trại bộ đội không bao lâu, thì bác sĩ Chung liền đi xuống xe. Sau khi nói lời cảm ơn và hẹn gặp lại với Sở Lăng Xuyên và Tố Tố xong, thì bác sĩ Chung đi trở lại chỗ ở của cô. Còn Sở Lăng Xuyên thì tiếp tục lái xe hướng về phía nhà của mình.
Thời điểm xe dừng lại ở dưới lầu phía trước cửa tòa nhà, Tiểu Bao Tử vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân sự như trước. Sở Lăng Xuyên lấy từ cốp xe phía sau hành lý đồ đạc, sau đó, một nhà ba người cùng nhau đi vào trong lầu. Vừa mới tiến đến cửa tòa nhà liền gặp người quen. Mọi người thân thiện chào hỏi nhau, sau đó ai nấy cũng đều tự rời đi.
Lên lầu, sau khi vào trong nhà, Sở Lăng Xuyên phụ trách việc sắp xếp bày đặt những thứ gì đó đã mang đến. Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử đi đến phòng ngủ. Thứ cô nhìn đầu tiên không phải là cái giường, mà là chậu hoa được bày đặt ở trên tủ đầu giường. Những bông hoa cắm ở trong một chậu nhựa, màu sắc rực rỡ của những bông hoa làm người ta phải ghé mắt nhìn.
Chậu hoa kia vốn dĩ đó là một cảnh đẹp ý vui, thế nhưng nó lại khiến cho lòng của Tố Tố hơi bị trùng xuống một chút. Cô không tự chủ mà lại nhớ lại hình ảnh, ở trên xe, bác sĩ Chung đã lấy ra mấy bông hoa được gấp bằng giấy đưa cho Tiểu Bao Tử chơi.
Tâm tư còn đang dao động thì Tố Tố cũng đã ôm Tiểu Bao Tử đi đến cạnh giường. Cô đặt cậu nhóc lên trên giường, đắp thêm một cái chăn mỏng lên trên cái bụng nhỏ cho cu cậu. Sau đó tầm mắt của cô lại rơi vào trên mấy bông hoa kia.
Phụ nữ vốn là người mẫn cảm, cũng dễ dàng chìm vào miên man suy nghĩ, cho dù người khác đó có là một nữ đồng chí đi nữa. Ít nhất mấy ngày nay, cô cũng đã chứng minh tính chân thật của những lời nói kia rồi. Nhìn chậu hoa giấy để trên bàn ở đầu giường cũng không có sự khác biệt gì lắm với những bông hoa mà bác sĩ Chung đã đưa cho Tiểu Bao Tử chơi, theo bản năng Tố Tố cảm thấy, chậu hoa này có liên quan đến bác sĩ Chung.
Tâm tình cô có chút là lạ, bất quá rất nhanh Tố Tố đã điều chỉnh lại được.
Mà lúc này Sở Lăng Xuyên cũng tiến vào. Anh bước nhanh đến phía trước ôm lấy Tố Tố, tặng cho cô một cái hôn sâu, tiện đà liền thấp giọng trầm trầm nói: "Bảo bối, rốt cục thì mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em và con trai rồi."
Đúng như vậy, việc bọn họ sớm chiều nhìn thấy nhau thật không dễ. Ngẫm lại việc anh chạy mười km, Tố Tố tự nói với mình, hãy vui vẻ lên một chút, không nên cứ miên man suy nghĩ nghi thần nghi quỷ như vậy, không có chuyện gì hết!
Tuy rằng bắt đầu không được hài lòng lắm, cô hi vọng quá trình ở lại nơi này sẽ là sự hài lòng như ý và vui vẻ.
Cứ như vậy Tố Tố đã sống cuộc sống ở trong bộ đội. Một nhà ba người bắt đầu sống cuộc sống sớm chiều cùng nhau ở trong quân doanh.
Cuộc sống như thế này cô đã quen thuộc cũng có thể đã là thói quen. Hàng ngày một nhà ba người bọn họ ở cùng nhau như vậy, mới chính thức giống như người một nhà. Đối với cuộc sống này Tố Tố không xa lạ gì, nhưng mà Tiểu Bao Tử thì vẫn là lần đầu tiên có thể được ở chung cùng ba ba trong một thời gian dài như vậy.
Trước kia cậu nhóc đều phải đến chủ nhật thì mới được gặp mặt ba ba. Hiện tại, sống liền với mấy ngày đều có ba ba ở cùng, lại còn có thật nhiều các chú mũ mũ cùng nhóc chơi đùa như vậy, Tiểu Bao Tử đùa vui thực đến quên cả trời đất.
Tố Tố ở trong quân doanh đã vài ngày, trừ bỏ trông nom con nhỏ, cô nấu cơm chờ Sở Lăng Xuyên về, thì dường như không có việc gì có thể làm. Sở Lăng Xuyên quan tâm săn sóc, sợ cô nhàm chán, liền cổ vũ cô đi theo nhóm chị dâu chơi mạt chược.
Ngay từ đầu cô cũng không chơi, thế nhưng luôn thắn tiền, sau này biết, cũng có thời điểm bị thua nhiều, ít khi có được thời điểm thắng, cô liền rất buồn bực rồi. Cô cũng thực không rõ là tại sao lại như vậy chứ?
Hôm nay Tố Tố lại thua trận rồi, bất quá cũng không ảnh hưởng đến tâm tình lắm. Cô chỉ có chút buồn bực chính là, sau ăn cơm tối xong, Tiểu Bao Tử đi ngủ trước, mà Tố Tố trong lúc đó thì lại bị Sở Lăng Xuyên đưa tới một phòng ngủ khác, bị anh ăn sạch sành sanh.
Yêu đương xong, hai người tắm rửa một cái, rồi đi ngủ. Sở Lăng Xuyên ngủ ở giữa, một bên là bà xã một bên con trai, Sở Lăng Xuyên thật đắc ý, anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Tố Tố thật mệt mỏi. Cô nằm ở trong lòng anh rất nhanh liền ngủ thiếp đi mất rồi. Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại không ngủ say, vừa mơ hồ chợp mắt, chợt nghe Tố Tố kêu: "Chạm rồi, hồ rồi, mình sờ được một con rồng!"
Anh bị thức tỉnh, có chút bật cười! Cô nhóc kia bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Đang lúc anh muốn tiếp tục ngủ tiếp, thì hai hạt lồi ra ở trước ngực anh liền bị bàn tay nhỏ bé của Tố Tố bị nắm lấy. Ui đau, anh kéo cái tay của cô đang hành hung ra, thì lại nghe cô nói những lời vô nghĩa: "Tại sao lại là một đồng vậy, một đồng không cần. . . Không cần."
Toàn bộ cơn buồn ngủ của Sở Lăng Xuyên liền bị tiêu tán, bản thân phải cố đè nén lại tiếng cười. Anh cũng không nhịn được nữa liền ôm chặt lấy cô, sau đó hôn vài cái lên cánh môi đã nói lời vô nghĩa kia của cô. Hừ! Cái chuyện nói mớ đều là mạt chược còn chưa tính, lại còn nắm vào chỗ của anh nói là một đồng nữa, nghe vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Sáng ngày hôm sau, Sở Lăng Xuyên nói lại với Tố Tố về chuyện này, Tố Tố kiên quyết không thừa nhận, bảo rằng anh nói bậy bạ, cô chưa bao giờ nói mớ như thế. Sở Lăng Xuyên hối hận vì đã không kịp thời ghi lại làm chứng cứ phạm tội rồi cho cô nghe.
Ăn điểm tâm xong, anh đi công tác, mà Tố Tố lại dẫn Tiểu Bao Tử đi chơi mạt chược rồi. Cô ngoạn của cô, Tiểu Bao Tử thì chơi cùng với vài người bạn nhỏ khác. Hơn nữa ở cửa còn có rất nhiều người đi đến, sẽ nhận chơi đùa cùng cậu nhóc, huống chi, còn có mấy đứa trẻ lớn chơi cùng nữa, cô không cần phải lo lắng.
Nói tóm lại, Tố Tố ở đây cũng rất vui vẻ. Sở Lăng Xuyên so trước kia càng thêm săn sóc cô hơn. Dùng lời nói đùa của anh chính là, Tiểu Bao Tử là con trai của anh, cô là vợ của anh, nhưng phải nuôi, cưng chiều, yêu thương giống như là khuê nữ (con gái) vậy.
Lúc trước vừa mới bắt đầu đến đây, tâm tình của Tố Tố bởi vì vị bác sĩ Chung kia làm ảnh hưởng. Thế nhưng đã ở nhiều ngày như vậy rồi mà cũng vẫn không nhìn thấy kia vị bác sĩ Chung kia xuất hiện, cô sớm đã quên mất chuyện này rồi. Nhất là khi chuyện chơi chà xát mạt chược cùng chăm sóc đứa nhỏ đã chiếm dụng không ít tâm tư suy nghĩ của cô, nên cô cũng không có thời gian rảnh mà suy nghĩ nhiều.
Thời gian chơi chà xát mạt chược trôi qua cũng rất nhanh. Đảo mắt cô và Tiểu Bao Tử đã ở trong bộ đội đã được nửa tháng rồi. Cậu nhóc bây giờ nói chuyện khá lưu loát, lại càng nghịch ngợm hơn nữa rồi. Chỉ có điều Tiểu Bao Tử cũng không nói ra những lời nói thô tục nữa! Xem ra việc lần trước phê bình giáo dục đối với cu cậu đã có kết quả hữu dụng rồi.