Sở Lăng Xuyên cười, ôm chặt lấy cô: "Tất nhiên chuyện này là phải do anh phụ trách rồi." Kỳ thực, anh nghĩ nhiều đến chuyện lại muốn có thêm một tiểu cô nương nữa. Có con trai có con gái, như vậy thật tốt! Con trai giống anh, con gái giống Tố Tố, nhưng mà, cũng cần phải hưởng ứng chính sách, một con là tốt rồi.
Khi anh mát xa, bất tri bất giác, bụng Tố Tố cũng không còn đau đớn như vậy nữa, nên Tố Tố liền nặng nề ngủ thiếp đi. Vừa ngủ dậy, thấy trời đã sáng rõ, Tiểu Bao Tử ở bên ngoài đang quát to như cãi nhau, thật náo nhiệt.
Tố Tố cọ xát mặt ở trên gối, duỗi cái lưng mệt mỏi, nghe con trai và Sở Lăng Xuyên ở bên ngoài, đang dùng loại ngôn ngữ 'Hoả Tinh' để nói chuyện gì đó với nhau, cô không khỏi mỉm cười.
Cô đứng dậy, chuẩn bị rời giường, lại nhìn thấy trên chăn bày đặt một đống này nọ. Cô tập trung nhìn vào. A! Chằng phải là nhãn hiệu băng vệ sinh mà cô vẫn thường xuyên dùng hay sao! Ở đâu ra vậy nhỉ?
Tố Tố sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh, cô liền ý thức được, nhất định là Sở Lăng Xuyên đã mang về, trừ anh ra thì không người nào khác. Xem xét cái gói băng vệ sinh, đầu tiên là cô cười, sau đó lại cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, không khỏi nghĩ đến việc cô từng đã yêu cầu anh đi mua băng vệ sinh cho cô. Anh chết sống không chịu, cuối cùng vậy mà cũng mua về cả quần lót. Lúc đó cô quýnh lên, không nhịn được mà suy nghĩ, mua quần lót cũng là một việc thật ngượng ngùng, vì sao anh dám làm?
Có đôi khi thực không có cách nào để lý giải được của anh ở trong khối óc cao cấp của anh đã suy nghĩ như thế nào. Ngồi ở chỗ đó, cô nhớ lại một chút, rồi sau đó rút ra một cái băng vệ sinh, rời giường. Một ngày mới lại bắt đầu rồi.
Sở Lăng Xuyên sớm đã làm xong bữa điểm tâm, cũng đợi đến khi cô rời giường rồi. Tiểu Bao Tử đã sớm được Sở Lăng Xuyên chăm sóc cho ăn no, lúc này đang chơi đùa tán loạn, di chuyển hết thảy các thứ này nọ ở trong phòng mà nhóc có thể di chuyển được. Mà Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cũng không quan tâm, cứ để cho nhóc tự do đảo lộn mọi thứ, cũng không ngại chốc lát nữa sẽ phải thu dọn lại.
Tiểu Bao Tử tự mình một mình chơi đùa. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cùng nhau ăn điểm tâm. Hai người ngồi đối diện với nhau, đột nhiên anh nâng tay lên, dùng ngón cái từ từ gạt trên khóe môi của cô. Không cần hỏi cũng biết trên khóe môi của cô có dính thứ gì đó.
Chỉ là động tác rất nhỏ, không nói gì, nhưng vô cùng thân thiết, nồng đậm sự cưng chiều. Nếu như không có những ký ức không tốt và đau xót trước kia, hết thảy đều tốt đẹp phảng phất như ở trong thế giới đồng thoại, mà cô làmột công chúa hạnh phúc nhất. Nhưng mà, cuộc đời này không như vậy, nếu như vẫn chính là nếu như!
Thời điểm ăn được một nử bữa cơm, Tố Tố như chợt nhớ ra cái gì đó, liền hỏi anh: "Anh đã uống thuốc chưa vậy?"
"Buổi sáng anh và mới thức dậy liền đã uống rồi." Sở Lăng Xuyên nói xong lại nhìn Tố Tố một cái. Hóa ra cô nhóc này vẫn còn nhớ thương đến anh như vậy! Phỏng chừng những lời mà bác sĩ đã nói kia, cô cũng nghe được hết rồi. Anh nhếch môi mỉm cười, "Một lúc nữa ăn điểm tâm xong, em đi cùng anh đi đến bệnh viện của đoàn bộ phận một chút nhé!"
Tố Tố không nhịn được mà hỏi lại: "Hả? Lại sao vậy, bao tử của anh lại không được thoải mái sao?"
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố lo lắng như vậy, vội giải thích: "Không phải là anh, mà là Hồng Trang. Ngày hôm qua cô ấy đến đoàn bộ phận để thăm người nhà, nhưng lại đột nhiên sinh bệnh rồi. Chốc lát nữa chúng ta sẽ đi đến đó thăm hỏi một chút xem thế nào, vừa vặn, cô ấy cũng đang muốn gặp gỡ em và Tiểu Bao Tử."
"Hả? Vậy cô ấy như thế nào rồi? Ở bên cạnh cô ấy có người nhà trông nom không?" Hồng Trang, người con gái đầy nhiệt huyết kia, đã khiến cho Tố Tố có ấn tượng rất sâu sắc. Tuy rằng mới chỉ gặp nhau không quá vài ba lần, nhưng lại đã in sâu thật rõ ràng ở trong đầu cô.
"Bị viêm ruột thừa, phải làm giải phẫu. Chị cả của Hồng Trang đang là bác sĩ trong bệnh viện của đoàn bộ phận."
Tố Tố cực kỳ hâm mộ Hồng Trang. Hồng Trang thật sự là một nữ trung hào kiệt (*), là người trong giấc mộng của cô, nhưng đối với cô mà nói, lại xa xôi cực kỳ, "Ôi, hai chị em đều là người trong quân đội, thật tuyệt. Anh nhanh chóng ăn đi, ăn xong chúng ta đi qua đó thăm cô ấy một chút! Đúng rồi có cần phải mang chút điểm tâm cho cô ấy hay không?"
(*) Nữ trung hào kiệt: Người phụ nữ có tài có chí
Sở Lăng Xuyên nghĩ một chút, "Phỏng chừng hiện tại cô ấy chưa thể nào ăn uống này nọ được đâu. Có chị gái cô ấy ở đây, chúng ta không cần phải quan tâm. Chúng ta đi thăm hỏi cô ấy là được rồi!"
Vậy thì không cần phải mang theo gì nữa rồi. Đột nhiên biểu tình của Tố Tố lộ vẻ bát quái hỏi Sở Lăng Xuyên, "Anh này, có phải là Hồng Trang có ý tứ gì đó đối với Thẩm Hạo Vũ phải không vậy?"
Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tố Tố. Anh nhìn đến mức làm cho cô cho là mình đã nói sai cái gì đó rồi, không khỏi nói thầm nho nhỏ: "Em… em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi mà! Anh nhìn em với ánh mắt kiểu gì vậy? Kỳ thực em cũng đâu phải thật sự là người thích bát quái, em chỉ là thuận miệng nên mới hỏi anh một chút thôi mà."
"Anh cũng vậy, cũng chỉ là tùy tiện nhìn em thôi. Chồng của em cũng không phải là người thích bát quái." Sở Lăng Xuyên nói xong, dưới bàn chân đã bị Tố Tố đạp một cước. Hừ! Không nói thì coi như xong, đằng này còn mồm mép bịp người, đáng đánh đòn.
Ăn điểm tâm, dọn dẹp xong, Tố Tố vẫn cứ mang theo một chút điểm tâm cho Hồng Trang, rồi sau đó liền cùng với Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi mua hoa tươi để đi bệnh viện thăm Hồng Trang. Một người con gái đầy nhiệt huyết, sinh khí dồi dào như Hồng Trang, giờ phút này trở thành con mèo bệnh, nhìn thật thương xót, chỉ có thể nằm ở trên giường.
Hồng Trang nhìn thấy người một nhà của Sở Lăng Xuyên đi tới, "Xuyên tử, chị dâu, Tiểu Bao Tử, mọi người đã tới rồi. Rốt cục cũng đã có người nói chuyện cùng với tôi rồi, một mình tôi ở đây buồn đến sắp chết rồi."
Sở Lăng Xuyên không biết có bao nhiêu xấu nết nữa, vừa vào cửa, đã không hỏi thăm xem bệnh tình thế nào. Mà ngược lại, lại nói rất đáng đánh đòn: "Như thế nào rồi, có muốn xuống giường làm mấy chiêu hay không?"
Tố Tố kỳ thực rất thích Hồng Trang, cảm thấy cô đúng là một mẫu người phụ nữ thật sự thẳng thắn, thật sự vô tư trong sáng. Cô hỏi thăm, "Chị bây giờ như thế nào rồi, đã khỏe hơn chút nào chưa, có thể ăn được cái gì không?"
"Vẫn là chỉ có chị dâu là người biết đau lòng mà thôi! Sở Lăng Xuyên anh đúng là người đáng bị đánh đòn nhất. Chị dâu, mới gặp nhau vài lần, cũng chưa lần nào nói chuyện nhiều với chị được, hôm nay phải nói chuyện thật nhiều mới được. Hai người ngồi đi." Hồng Trang nói xong nhìn về Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử không nhớ dì nữa à, chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà, con quên rồi sao?"
Lần trước gặp nhau, Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử, thật đúng là đã từng gặp nhau rồi. Tiểu Bao Tử tựa như đang hồi tưởng lại, hơi sững người một chút, thân mình nhỏ hơi ngọ nguậy thăm dò một chút, kêu lên: "Dì Hồng ạ."
"Wow!" Hồng Trang không nhịn được kêu lên vẻ đầy kinh ngạc, "Cậu nhóc này, thực sự nhớ được dì à? Ngày nay có nhiều người như vậy, nhóc vậy mà vẫn có thể nhớ kỹ được tôi là ai. Bất quá lần trước nhóc vẫn còn chưa nói được ba từ đâu, chỉ biết nói hai từ dì dì mà thôi. Hiện tại đã nói được ba từ rồi, thật lợi hại quá! Chị dâu, chị cũng vậy, thực sự là rất lợi hại, sinh ra được một tiểu bảo bối thông minh như vậy! Xuyên tử, ông thực sự có phúc khí đó."