Lý Nguyệt Hương gật gật đầu, đồng ý với quyết định của Tố Tố: "Cũng đúng, đoạn thời gian này, con nên chú ý chăm sóc cho Xuyên tử nhiều hơn một chút, khuyên giải, an ủi nó nhiều hơn một chút. Con cũng không nên mang Tiểu Bao Tử đến đó, ngộ nhỡ đi đi lại nhiều như vậy sẽ bị bệnh."
"Vâng." Tố Tố ngừng lại một chút, không nhịn được lại hỏi Lý Nguyệt Hương: "Mẹ, ngài nói xem, có phải Xuyên tử sẽ trách con hay không? Sẽ trách con cứ luôn luôn không cho mẹ chồng con được gặp Tiểu Bao Tử, khiến cho mẹ chồng con qua đời còn mang theo sự tiếc nuối."
"Đừng có đoán mò như thế! Xuyên tử làm sao có thể trách con được! Không phải đến cuối cùng cũng đã về kịp rồi đó sao! Việc này ai cũng hối hận, tiếc nuối, cũng thấy khó chịu. Không có chuyện ai đúng ai sai trong vấn đề này hết. Hai đứa các con có gia đình hai bên cùng ủng hộ như vậy, chỉ cần cố gắng một cái cũng sẽ trôi qua thôi!"
"Vâng." Tố Tố vẻ mặt cô đơn gật gật đầu, rồi sau đó nới tay Lý Nguyệt Hương ra, đi chuẩn bị điểm tâm.
Ăn điểm tâm xong thì bảo mẫu đến nhà. Tố Tố vàAn Quốc Đống cùng đi làm, Tiểu Bao Tử liền giao cho bảo mẫu và Lý Nguyệt Hương chăm sóc. Buổi trưa, Tố Tố trở về cùng ăn cơm trưa với người trong nhà, cũng thương lượng với Tiểu Bao Tử một chút. Cô nói với cậu nhóc, buổi tối mẹ không thể cùng với nhóc được, d∞đ∞l∞q∞đ dặn dò nhóc ngoan ngoãn ngủ một giấc cùng với bà ngoại, ông ngoại. Tiểu Bao Tử mới đầu không đồng ý, bất quá đến cuối cùng cũng gật đầu.
Buổi chiều, lúc tan việc đã là năm giờ. Tố Tố xuất phát hướng về nơi đóng quân của Sở Lăng Xuyên. Sợ Sở Lăng Xuyên lo lắng, cho nên cô không nói trước cho anh biết, mà chỉ gọi điện thoại hỏi anh đang ở nơi nào, để xác định anh có đang trong đoàn bộ phận hay không.
Dự kiến của cô cũng không sai biệt lắm, thời điểm Tố Tố đến doanh trại thì khoảng bảy giờ. Xe đứng ở cửa, cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Chuông điện thoại vang lên được vài tiếng, sau đó bên kia liền nhận cuộc gọi. Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm trầm ấm áp của Sở Lăng Xuyên: "A lô! Bảo bối à?"
Tầm mắt của Tố Tố nhìn cửa chính doanh trại, cũng nói khẽ nói: "Em đang ở cửa doanh trại của anh. Anh ra ngoài đón em một chút!"
Sở Lăng Xuyên không tin, chỉ coi như cô đang nói đùa, cũng không đón lời của cô, mà lại hỏi lại cô: "Con trai đâu rồi, có phải lại đang nghịch ngợm hay không? Em ăn cơm tối chưa?"
Biết anh không tin, Tố Tố thở dài: "Vấn đề này anh phải gọi điện thoại hỏi ba mẹ một chút. Chuyện này em thật sự không biết. Tối rồi, anh thật sự không ra ngoài đón em à?"
"Bảo bối đừng làm rộn, anh còn có việc, anh cúp máy đây!." Giọng nói của anh vô cùng bình thản như không, nói xong cũng liền cúp máy luôn. Tố Tố nhìn lại điện thoại di động của chính mình. Anh thế nhưng lại cúp máy, thực sự không tin cô đang ở cửa doanh trại sao? Tố Tố cảm giác có chút thê thảm.
Ngay tại thời điểm Tố Tố buồn bực nhất thì có một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào trên người cô và thân xe. Dương như là có bộ đội trong xe đã trở lại. Tố Tố nghĩ thầm không biết liệu có người quen hay không, liền vội vàng xuống xe. Vừa vặn chiếc xe kia cũng ngừng lại, từ trên xe bước xuống một người mặc quân trang, Tố Tố nhìn kỹ, là phó tham mưu trưởng, liền gọi: "Phó tham mưu trưởng!"
Phó tham mưu trưởng quay đầu nhìn lại, nhận ra là Tố Tố, vợ của Sở Lăng Xuyên, anh không khỏi hỏi lại: "Tại sao cô lại ở chỗ này, vì sao không vào đi, có phải là Phó Đoàn Trưởng có việc bảo cô chờ ở chỗ này hay không?"
Tố Tố cũng không muốn giải thích nhiều như vậy, vội hỏi: "A, đúng rồi, anh ấy nói có chút việc, bảo với em rằng chờ ở đây một chút. Phó tham mưu trưởng, anh có cách nào để em đi vào được không?"
"Được chứ!" Phó tham mưu trưởng lấy ra giấy thông hành của mình, sau đó liền đi làm đăng ký giúp Tố Tố, rồi sau đó nói với Tố Tố: "Tôi còn phải đến tòa nhà của cơ quan có chút việc, đường đến khu gia binh chắc cô cũng đã quen thuộc rồi, tôi cũng không cần phải dẫn cô đi qua đó chứ?"
"Được ạ! Cám ơn phó tham mưu trưởng, tự em có thể đi được mà."
Tố Tố cho xe đi theo xe của Phó tham mưu trưởng. Hai chiếc xe một trước một sau chạy đến trong đại viện bộ đội. Xe của phó tham mưu trưởng chạy tới hướng tòa nhà của cơ quan. Còn Tố Tố thì cho xe chạy về hướng khu gia binh.
Vừa rồi thời điểm cô gọi điện thoại cho anh, Sở Lăng Xuyên nói đang có việc, cho nên Tố Tố đoán anh sẽ không có ở nhà. Nhưng bất quá không sao hết, cô đã có chìa khóa của căn phòng rồi, không sợ vào không được. Cô phải đi trong nhà để chờ anh, cho anh giật mình một lần.
Xe chạy đến con đường xi măng đi vào khu gia binh. Tố Tố còn đang chuyên chú lái xe, chợt nhìn đến ở phía trước có hai người đang đứng. Là một nam một nữ, người phụ nữ đưa lưng về phía cô, còn người nam giới thì đứng đối mặt với cô. Gương mặt anh tuấn, thành thục của anh lộ ra rõ ràng ở dưới đèn đường, khóe môi đang cười khẽ nhếch lên.
Nụ cười tươi tắn kia quá quen thuộc đối với Tố Tố, cho dù là ở rất xa, cô vẫn có thể nhìn thấy khóe môi của anh hơi nhếch như trước. Bởi vì, anh là người đàn ông thân thiết nhất của cô, là người đàn ông mà cô quen thuộc nhất, chính là Sở Lăng Xuyên, chồng của cô!
Trái tim Tố Tố đột nhiên trầm xuống, xe cũng quẹo thật nhanh, đi vào một ngã rẽ khác trên ngã ba. Cô chạy một đoạn nữa, sau khi được một khoảng cách thì dừng lại. Lúc này cô mới giật mình nhận ra cổ họng của mình như bị kéo căng ra, tay rét run, trong lòng lạnh lẽo, cả người run lên, mà kế đó là một cảm giác đau đớn đến hít thở không thông bao quanh lấy cô.
Hai tay của Tố Tố gắt gao nắm bắt lấy tay lái. Trong đầu cô lại nhớ đến gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt của Sở Lăng Xuyên. Hơn nữa, cô cũng nhận ra được bóng lưng của người phụ nữ kia. Đó là chính là bóng dáng của bác sĩ Chung.
Nếu như lúc trước, khi anh nghe thấy được tiếng của cô, mặc kệ thật giả thế nào, anh nhất định sẽ vô cùng cao hứng, vô cùng kích động, mặc kệ thật giả thế nào, anh sẽ nhất định đi ra để xem. Trước kia anh cũng từng đã bị cô lừa một lần rồi.
Nhưng mà bây giờ anh nói có việc, rồi sau đó liền cúp điện thoại của cô, thậm chí không muốn nói nhiều thêm một lời với cô. Anh nói có việc cô có thể giải thích được, nhưng mà, anh nói có việc lại chính là đang bận đi tản bộ cùng với bác sĩ Chung sao?
Cô không muốn nghĩ ngợi nhiều, không muốn miên man suy nghĩ. Nhưng mà, cô lại cứ liên hệ với đủ loại chuyện lúc trước, rồi ngẫm đến những chuyện hiện tại. Tố Tố không quan tâm đến việc bản thân lúc này bản thân đang miên man suy nghĩ gì nữa, thế rồi suy nghĩ ở trong lòng của cô bắt đầu rối loạn ở trong đầu.