Tiểu Bao được anh nâng lên cao, cười khanh khách, hơn nữa Soái ca phối hợp đuổi theo phía sau, cu cậu càng cười lớn tiếng hơn.
Tố Tố mặc hai người vui đùa, cô đi thẳng vào phòng ngủ, mẹ An theo sau, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Tố Tố cau mày, gương mặt sầu não: “Không sao cả, giày con hư, anh ta nhất định đòi cõng con, con phản kháng, nhưng mẹ cũng biết sức anh ta lớn thế nào rồi đấy, còn có thể làm sao?”
“Thế nào, con muốn ba con tức chết hả, đúng là...” Bà dùng ngón tay dí cái trán cô, “Thôi, ăn cơm trước.”
Ở phòng khách, Tiểu Bao vẫn ôm cổ Sở Lăng Xuyên, vui vẻ cười to, nước miếng cũng chảy ra.
“Tiểu Bao, ăn cơm thôi.” Tố Tố đi tới, dang hai tay đón đứa bé, nhưng tiểu tử này còn đang chơi vui, lắc đầu liên hồi: “Không, không.”
“Tiểu Bao, nghe lời, mũ mũ phải về nhà rồi.” Tố Tố kiên nhẫn dụ dỗ Tiểu Bao, nháy mắt với Sở Lăng Xuyên, bất đắc dĩ, người này lại không để ý đến cô.
“Không, không.” Tiểu Bao vẫn lắc đầu, hết sức không vui, lúc này Sở Lăng Xuyên mới lên tiếng: “Bưng cơm tới đây, anh cho con ăn.”
Tiểu Bao lại tiếp tục kêu: “Bay…..bay….” Ý cu cậu bảo Sở Lăng Xuyên chạy đi, anh hết sức nghe lời, mang Tiểu Bao chạy quanh phòng khách, cu cậu lại cười khanh khách.
Tố Tố bất đắc dĩ, vào phòng ăn lấy cơm cho bé, sau đó đặt trên bàn, không để ý đến Sở Lăng Xuyên, liền đi vào ăn cơm, Soái ca cũng vội vàng chạy theo.
Theo lý mà nói, cho dù là người không quen, mời ăn cơm cũng không có gì lạ, nhưng đối tượng là Sở Lăng Xuyên, gọi anh ăn cơm, khẳng định được voi đòi tiên, vẫn như thế tốt hơn.
Ba người ngồi ở trên bàn ăn, nói chuyện xoay quanh việc nhà, giống như Sở Lăng Xuyên không tồn tại, nhưng mà, thật ra trong lòng bất kì ai cũng không thể bình tĩnh.
Lý Nguyệt Hương muốn hỏi Tố Tố chuyện ly hôn, nhưng mà vẫn cố gắng nhịn xuống, tránh cho con bé phải chịu áp lực, gấp gáp đưa ra lựa chọn, vẫn nên từ từ thôi.
Tố Tố là người ăn xong đầu tiên, đi ra phòng khách, thấy hình ảnh một lớn một nhỏ đang ôm nhau ngủ, Tiểu Bao nằm trên ngực anh, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang một bên, miệng khẽ giương lên, có ít nước miếng chảy xuống, làm ướt cả mảng áo của Sở Lăng Xuyên.
Tố Tố không thể không thừa nhận bức tranh này rất ấm áp, nhưng sau đó lòng cô lại nhói đau, cô ngây ngốc đứng đó mãi cho đến khi mẹ An đi ra mới hoàn hồn.
Lý Nguyệt Hương nhìn đứa bé, rồi lại nhìn con gái, bà rầu rĩ, ly hôn, giải thoát cho con gái, nhưng tổn thương đến Tiểu Bao, còn đường sau này còn dài, nội tâm bà hết sức mâu thuẫn.
Tố Tố đi đến chỗ hai ba con, rón rén ôm Tiểu Bao vào lòng mình, nhìn khuôn mặt khả ái của con trai, không nhịn được hôn một cái, sau đó mới vào phòng ngủ.
Ăn xong cơm tối, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, ba mẹ An mang theo Soái ca ra ngoài tản bộ, trong nhà chỉ còn Tố Tố, Sở Lăng Xuyên và Tiểu Bảo đang ngủ.
Tố Tố thu xếp xong cho đứa bé, giật mình nhìn anh đang nằm đó, cô nổi giận, thế nào còn muốn ở trong nhà cô, nhất định là giả bộ ngủ, cô đưa tay đẩy anh một cái, “Này, dậy….”
Sở Lăng Xuyên giống như không nghe thấy Tố Tố gọi, ngủ say như chết, chỉ rụt người lại, rồi xoay đi, mặt hướng vào trong thành sofa ngủ tiếp, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chết tiệt, cô đã từng thấy người vô sỉ, nhưng chưa có ai như anh ta, Tố Tố chống nạnh, nhìn xung quanh, cầm đồ chơi của Soái ca lên, chọc vào lưng anh, “Tỉnh, tỉnh
!”
Cô dùng sức, nhưng Sở Lăng Xuyên vẫn không nhúc nhích, cô bỏ qua, túm thẳng cổ tay anh, muốn kéo anh dậy, “Anh đứng lên cho tôi!”
Bất đắc dĩ, sức lực cô đơn bạc, đối phương lại là to lớn, cô mất sức chín trâu hai hổ, chỉ có thể lật được người của anh, đây là Sở Lăng Xuyên phối hợp, nếu không, cô cũng không mảy may lay động được, cô mệt mỏi thở hồng hộc, còn anh vẫn ngủ khò khò như cũ.
Ngất, ngủ say như chết như thế này sao? Tố Tố không còn cách nào, tầm mắt cô rơi vào bình giữ nhiệt, cầm lên, thử độ nóng, không cao lắm, sau đó, cô nhắm mắt, dội lên mặt Sở Lăng Xuyên.
Lần đầu tiên làm như vậy, trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, cô mở mắt ra, tưởng anh tỉnh lại, nhưng không ngờ, người này vẫn thở to như cũ, choáng!
Tố Tố không cam lòng, véo mạnh vào bắp tay anh, nhưng do thịt quá chắc, cô cũng đành bỏ qua, ngủ thì ngủ đi, cô xoay người, trở về phòng mình.
Không lâu sau, ba mẹ An cũng trở về, thấy Sở Lăng Xuyên nằm trên sofa, hai ông bà liếc mắt nhìn nhau, lại gần nghiên cứu dáng vẻ của anh, là giả bộ hay là thật sự ngủ thiếp đi?
Nhìn đĩa con trên bàn, lại nhìn sofa ướt một mảng, ngay cả quần áo cũng ướt, ba mẹ An nghĩ đến, khẳng định Tố Tố đã “xuống tay” rồi, hơn nữa còn không chút lưu tình, ngay cả đến hắt nước cũng làm, vậy mà còn không tỉnh lại.
Soái ca chạy đến liếm mặt Sở Lăng Xuyên, nhưng giấc ngủ của anh không hề bị ảnh hưởng, ba An khoát tay, lôi kéo mẹ An về phòng.
Trong phòng khách giữ lại một bóng đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ, bây giờ anh thật sự ngủ thiếp đi, bên cạnh chỉ còn mình Soái ca làm bạn.
Nửa đêm, Soái ca nghe thấy tiếng bước chân, lập tức vểnh tai, duỗi cổ, quay đầu nhìn lại.
Là mẹ An, bà cầm thêm một tấm thảm trong tay, nhỏ miệng quở trách Sở Lăng Xuyên không nghe lời, nhưng tay lại giúp anh đắp chăn.
Người đến lặng lẽ, đi vô hình. Chiếc đèn nhỏ cuối cùng của phòng khách cũng tắt, cả phòng chìm vào bóng tối. Sở Lăng Xuyên nằm trên ghế giật giật, kéo nhẹ thảm lên, trong lòng cảm ơn mẹ vợ không biết bao nhiêu lần, rồi sau đó vươn tay sờ nhẹ đầu Soái ca bên cạnh.
Sở Lăng Xuyên dậy rất sớm, trong phòng yên tĩnh, ánh sáng mờ mờ, ngày mới bắt đầu, anh hoạt động thân thể, sau đó vào phòng ngủ của Tố Tố, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hình ảnh hai mẹ con ôm nhau hiện ra trước mắt.
Cô ngủ an tĩnh, thân thể hơi cong, như vậy có thể khiến Tiểu Bao có cảm giác an toàn, tiểu tử rúc vào lòng mẹ, ngủ ngọt ngào.
Cảnh này thật là đẹp, hốc mắt Sở Lăng Xuyên nóng lên, anh rón rén lại gần, lặng yên không tiếng động đứng bên giường.
Như thế này thật gần, đã rất lâu rồi anh chưa từng được như thế này, anh không tự chủ được vuốt nhẹ khuôn mặt đang ngủ say của Tố Tố, cô giật mình, Sở Lăng Xuyên nhanh nhẹn ngồi thụp xuống đất như kẻ trộm.
Tố Tố cảm giác có người chạm vào mặt mình, cho nên tỉnh lại, cho rằng là Tiểu Bao, cô mở mắt ra, mơ màng nhìn, tiểu từ này còn ngủ, không giống muốn đi tiểu, nhìn sắc trời còn sớm, cô nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bao, tiếp tục ngủ.
Sở Lăng Xuyên đứng dậy, thở hắt ra, sau đó lặng yên không tiếng động thối lôi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cảm thấy có người sau lưng, anh xoay người lại, ba An đã đứng sau lưng tự bao giờ.
“Ba.” Sở Lăng Xuyên có cảm giác như ăn trộm bị bắt tại trận, nhưng mà anh là ai, thỉnh thoảng da mặt còn dày hơn cả tường thành, cho nên giờ phút này anh không cần phải sợ, anh chỉ đi xem Tố Tố và đứa bé một chút mà thôi.
An Quốc Đống trợn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên một cái, nhỏ giọng giáo huấn: “Nhà mình có thì không về, ở nơi này làm cái gì?”
Sở Lăng Xuyên gãi đầu, “Không có Tố Tố, sao còn gọi là nhà chứ, ba đi tập thể dục ư, để còn bồi ba.”
“Tôi còn cần tâm tình vui vẻ, cậu đi theo tôi...tôi còn vui được sao?”
Ba An không để ý đến anh nữa mà sải bước đi luôn, Sở Lăng Xuyên vội vàng theo ra ngoài.
An Quốc Đống chạy vòng quanh chung cư, Sở Lăng Xuyên đuổi theo, vượt qua ông, còn khiêu khích: “Ba, bây giờ ba đã thăng chức, ngày nào cũng ngồi, có thể bắt tội phạm bỏ chạy được không?”
Tiểu tử thối, xem thường ông, An Quốc Đống gia tăng tốc độ, Sở Lăng Xuyên lại cố ý chạy chậm, kề vai cùng ông, sau một vòng, tốc độ của anh nhanh hơn, đã sớm chạy hơn, đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
Ba An chỉ có thể giương mắt nhìn, tiểu tử thối, chọc tức người hả?
Khi Tố Tố tỉnh lại, thấy trên giường thiếu mất một người, con trai cô đâu rồi, cô xuống giường, đi dép ra ngoài: “Tiểu Bao?”
“A…….”
Trong phòng ăn truyền đến âm thanh non nớt của Tiểu Bao, cô chạy vội vào, thấy Sở Lăng Xuyên đang cho con ăn, điểm tâm có cháo, bánh bao, còn có bánh thịt.
Anh thật sự không đi, da mặt đủ dày. Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là làm thế nào mà Tiểu Bao là ra ngoài được, quần áo mặc như thế nào?
Tay trái Tiểu Bao cầm thìa, tay phải cầm bánh bao, vui vẻ ăn, thấy Tố Tố lập tức gọi: “Mẹ….”
Bé ném cái thìa của mình xuống, cầm lên một đôi đũa, đưa cho cô: “Mẹ…..cơm cơm….”
Lúc này mẹ An cũng tiến vào, nhìn bữa sáng trên bàn, nhìn Sở Lăng Xuyên và đứa bé, bà ngẩn ra.
“Bà bà….cơm cơm……...” Tiểu Bao gọi bà.
“Ừ, cơm cơm. Bà ăn cơm….” LÝ Nguyệt Hương ngồi bên cạnh Tiểu Bao, nhìn bánh bao trên bát cháo, không nhịn được quở trách: “Chăm sóc đứa bé cũng không biết lau một chút.”
Bà cầm khăn giấy lau xung quanh miệng Tiểu Bao, nhưng bé quay mặt đi, không cho, đưa chiếc đũa trong tay cho bà, sau đó tự cầm thìa xúc cháo trong bát mình.
Ba An cũng đã về, lúc này Tố Tố cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn thời gian, đã sắp trễ giờ, cô vội vàng rửa mặt, sau đó tùy tiện ăn vài miếng điểm tâm rồi vội vã đi làm.
Sở Lăng Xuyên được nghỉ phép, dư thừa thời gian, sau khi ăn điểm tâm, anh cùng Tiểu Bao bồi dưỡng tình cảm ba con, anh tiếp tục dạy con kêu ba, nhưng tiểu tử này nhất định không chịu gọi, anh bị chính con trai mình đánh bại.
Ngược lại bảo mẫu rất rảnh rỗi, không biết làm cái gì, Tiểu Bao cũng không tìm cô ta, cô ta là bảo mẫu, cũng không thể ngồi xuống uống trà, nói chuyện phiếm, xem ti vi, cuối cùng mẹ An bảo cô ta không cần tới, khi nào có việc thì gọi trở lại, sau đó thanh toán tiền công cho người ta.
Nhị Nha vừa về, mẹ An bắt đầu châm chọc, “Điều này cũng tốt, cậu vừa tới, bão mẫu đi, có phải thấy chúng tôi tìm người thích hợp dễ dàng lắm hả? Sau này đứa bé ai chăm, chuyện trong nhà ai làm?”
Sở Lăng Xuyên không lên tiếng, Tiểu Bao lại bò đến chân Lý Nguyệt Hương, ngồi trong ngực bà, đưa bàn tay nhỏ bé lên mặt bà, “Bà….ô ô….”
Đây là bảo bà đừng nóng giận, Lý Nguyệt Hương nhìn Tiểu Bảo khả ái, trong lòng càng thương yêu, “Không phải bà tức giận, không hề tức giận.”
Sở Lăng Xuyên vì con trai hiểu chuyện, thông minh, cũng không nhịn được cười, anh xoa mặt con trai, “Mẹ, mấy hôm không có con, tìm thêm người đến.”ddlequydon(uyen)
Lý Nguyệt Hương không lên tiếng, cũng không châm chọc nữa, Tiểu Bao chạy lại chỗ anh, để cho anh ôm, “Bay….bay….”
Sở Lăng Xuyên lại bế Tiểu Bao lên vai, mang theo cu cậu chạy khắp nhà, Soái ca chạy theo sau.
Cứ như vậy, Sở Lăng Xuyên chơi một ngày, rất nhanh đến giờ Tố Tố tan làm, anh đến trường học đón cô, lần này anh không vào, mà ở ngoài chặn xe cô.
Chẳng bao lâu, cổng trường đông nghịt, phụ huynh đến đón con không ít, chỉ có Sở Lăng Xuyên là đón vợ.
Từ xa nhìn lại, anh thấy Tố Tố đang lái xe lại gần, bỗng cô dừng lại, anh vui mừng, có lẽ cô nhìn thấy anh, cho nên dừng lại.
Sở Lăng Xuyên còn chưa kịp vui mừng xong, thì Tố Tố xuống xe, nét mặt cười tươi như hoa, bước chân nhanh như gió, dừng trước mặt một người đàn ông.
Người kia tặng cô một bó hoa bách hợp màu trắng, cô nhận lấy, cười nhẹ nhàng, nụ cười của cô khiến lòng anh như lửa đốt.
Hai năm, đối với cuộc sống của cô, anh không hề biết gì cả, cô trôi qua như thế nào, cô quen ai, trong lòng có ai, anh đều không biết.
Cả người Sở Lăng Xuyên cứng đờ, nhìn Tó Tố ôm bó hoa trong ngực, lên xe cùng người đàn ông kia, giống như không phát hiện ra sự có mặt của anh, lướt qua…