Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tiểu Bao, ngồi trên đất, Tiểu Bao leo ra từ trong ngực anh, đẩy vài món đồ chơi tới, sau đó đôi tay nhỏ bé dùng sức mở ra.
Tiểu Bao cúi đầu tìm một hồi lâu, không biết đang tìm thứ gì. Sở Lăng Xuyên cưng chiều nhìn con, nhẹ nhàng vuốt ve tóc bé, ánh mắt tràn đầy trìu mến.
Tiểu Bao ngồi bên cạnh Sở Lăng Xuyên, một tay chống lên đầu gối anh, một tay khác lấy đồ chơi ra, đầu tiên là một thỏi kẹo toffee, “Mũ mũ...”
Sở Lăng Xuyên mở lòng bàn tay, Tiểu Bao lập tức đặt kẹo vào tay anh.
Toffee là kẹo mà Tiểu Bao thích ăn nhất, chỉ là bình thường, Tố Tố sợ bé hư răng, cho nên thỉnh thoảng mới cho ăn một lần.
Ngoài ra, Tiểu Bao còn lấy ra một hộp sữa chua, hai khối bánh bích quy, mấy quả hạch, một cây quýt, tất cả đều để vào lòng bàn tay anh.
Tim Sở Lăng Xuyên ấm áp, nhưng cũng đau đớn, Tiểu Bao thấy anh không động, liền bóc một viên toffee, khúm núm đưa tới bên miệng anh, “A…...a”
Sở Lăng Xuyên nhìn con trai, gian nan mở miệng, bé đặt viên kẹo vào miệng anh, sau đó ngọt ngào cười. Ngọt, thật ngọt, cả đời anh chưa bao giờ ăn đường mà cảm thấy ngọt như vậy.
Tố Tố đứng nhìn từ xa, trong lòng chua xót, nước mắt lại rơi xuống, trách không được mấy hôm nay choTiểu Bao kẹp đều không ăn, cất tất cả vào hộp, cô tưởng rằng con chỉ nhất thời chơi đùa, không ngờ con còn biết để dành cho anh.
Tất nhiên tâm tình của ba mẹ An cũng không dễ chịu, hai vợ chồng vốn đang tốt đẹp, rốt cuộc tạo nghiệt gì mà lại đi tới bước nay.
Trong phòng yên tĩnh, không có ai nói chuyện, cánh tay nhỏ của Tiểu Bao chống cằm lên đùi Sở Lăng Xuyên, đầu gật gù như gà mổ thóc, mí mắt cũng không mở ra được, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng mở to mắt xem một chút anh còn ở đây hay không, sau đó lại tiếp tục gà gật.
Sở Lăng Xuyên đặt đồ ăn trong tay xuống, sau đó ôm Tiểu Bao vào lòng, cu cậu dựa sát vào người anh, lại mở mắt nhìn, cuối cùng cũng an tâm ngủ.
Tố Tố đi tới, ôm Tiểu Bao vào phòng ngủ, anh nhìn ba mẹ An, do dự một lát rồi đi theo sau cô.
Tiểu Bao ngủ rất say, chơi cả một ngày, có lẽ ngủ thiếp đi vì mệt, Tố Tố cởi bớt quần áo cho con, đắp kín chăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say giấc, cô không nhịn được nghĩ đến vừa rồi con khóc đến tê tâm liệt phế, trong lòng lại co rút đau đớn.
Nếu như ly hôn, cô có thể một mình nuôi đứa bé, nhưng mà, con cô sẽ không có một mái ấm hoàn chỉnh, người trong nhà đều vì cô gấp gáp khổ sở.
Cô không hài lòng Sở Lăng Xuyên, không hài lòng người nhà họ Sở, cô có thể bỏ, có thể đổi một người đàn ông khác, nhưng, ba của Tiểu Bao chỉ có một, trừ ba ruột ra, làm gì có người đàn ông nào đối tốt với con hơn anh.
Hôn nhân khiến cô tuyệt vọng, thậm chí sợ hãi, thay vì chuyển từ tòa thành này sang tòa thành khác, không bằng cô ở nguyên một chỗ, con trai cũng không phải chịu những tổn thương.
Huống chi, ngoài ba mẹ, con trai vẫn là người cô quan tâm nhất, vì con, cho dù phải hy sinh mạng sống cô cũng có thể làm được.
Như vậy, cô có cái gì không bỏ được, có cái gì mà không thể đối mặt, chỉ cần đứa bé hạnh phúc vui vẻ, hạnh phúc của cô không còn quan trọng nữa, cô không thể suy nghĩ cho bản thân, cô nên nghĩ cho đứa nhỏ nhiều hơn một chút.
Tố Tố đưa tay khẽ lau khô vệt nước mắt cho con, nhẹ nhàng nói: “Sở Lăng Xuyên, em muốn cho con một mái nhà hoàn chỉnh.”
Đúng, cô muốn, không phải do Triệu Đình Phương uy hiếp, không phải cô sợ bà, cô chỉ là không nỡ tổn thương đứa bé.
Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ đến cảm nhận của con, cho rằng con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, thật ra thì, người lớn đã đánh giá quá thấp đứa trẻ, đứa trẻ còn nhỏ chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.
Sở Lăng Xuyên vốn còn muốn níu giữ cô, tuy nhiên cuộc gọi của Triệu Đình Phowng đã đập tan suy nghĩ của anh, hôm nay anh vốn muốn thay mẹ đến nói lời xin lỗi với cô, ngoài ra còn nói chuyện ly hôn, nhưng khi nhìn thấy đứa bé khóc đến tê tâm liệt phế, quyết định kia đã tan rã hơn phân nửa, giờ phút này, Tố Tố nguyện ý cùng anh, anh cầu còn không được.
Mặc dù đứa bé là kết quả của cuộc hôn nhân không hoàn mỹ, nhưng tối thiểu, bọn họ có cùng mục tiêu, đó là vì đứa bé, họ sẽ cố gắng khắc phục.
uyn - d.đ lequydonn
Anh ngồi bên giường, do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, đầu tiên thân thể Tố Tố khẽ cứng đờ, tiếp theo nghĩ tới điều gì đó, không có giãy dụa.
Anh đặt cằm lên vai cô, cất giọng: “Anh sẽ cố gắng mang đến cho em và con một mái nhà ấp áp. Anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, cố gắng làm một người ba tốt.”
Tố Tố không nói gì, trong phòng rơi vào yên lặng, sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng buông lỏng cô ra, vuốt nhẹ chóp mũi của cô: “Tối nay, anh có thể ở đây sao? Anh không có ý gì khác, anh có thể ngủ trên sofa.”
Sở Lăng Xuyên sợ Tố Tố hiểu lầm, vội vàng giải thích.
Tố Tố đứng dậy, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc chăn mỏng, nhét vào ngực anh, “Phiền anh đóng cửa lại.”
Sở Lăng Xuyên ôm chăn ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại, giằng co lâu như vậy, rốt cuộc quan hệ của hai người cũng có bước ngoặt.
Anh nằm trên sofa, làm thế nào cũng không ngủ được, nghĩ tới chuyện gì đó, một lát cau mày, một lát lại nhếch môi cười, một lát lại khổ sở.
Buổi sáng, Tiểu Bao tỉnh lại đầu tiên, đầu tiên là ngáp nhỏ, vươn tay vươn chân, quay sang thấy mẹ còn đang ngủ, tiểu từ còn dùng tay sờ mặt mẹ, nhưng Tố Tố ngủ quá say nên không có cảm giác.
Nhìn mẹ, bỗng bé nhớ tới mũ mũ, Tiểu Bao bật dậy, thân thể mập mạp lạch bạch chạy ra phòng khách, mũ mũ đâu rồi, mũ mũ đi chưa?
Giày cũng không mang, trực tiếp chạy đi, lúc này, trong phòng khách chỉ có soái ca là đang thức.
Tiểu Bao thấy một người còn đang nằm trên sofa, là mũ mũ, cu cậu cười, lịch bịch chạy tới, tựa người vào sofa, dùng tay nhỏ bé đánh nhẹ vào mặt Sở Lăng Xuyên.
Anh tỉnh lại rất nhanh, đầu tiên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bao, anh cười khẽ, trực tiếp bế tiểu tử lên, đặt trong lồng ngực, dùng chăn quấn quanh.
“Con trai, gọi ba.”
Tiểu Bao nằm trên lồng ngực rắn chắc của anh, hưng phấn lắc, “Mũ mũ….”
“Gọi ba….”
“Mũ mũ…..”
Tiểu tử này chính là cố ý, Sở Lăng Xuyên cù hai nách bé, tiếng cười khanh khách vào sáng sớm vang dội từng góc phòng, giống như một bản nhạc tuyệt vời nhất trên đời. Soái ca cũng không chịu yếu thế, sủa lên vài tiếng góp vui.
Người trong nhà bắt đầu thức giấc bởi tiếng cười đùa bên ngoài của hai ba con.
“Ba mẹ, hai người dậy rồi.” Sở Lăng Xuyên chào hỏi, sau đó ôm Tiểu Bao xuống, vào phòng ngủ mặc quần áo cho cu cậu.
“Mẹ!” Vừa vào phòng Tiểu Bao đã lớn tiếng gọi Tố Tố, lúc này cô đang còn trong nhà vệ sinh, vừa hay ra ngoài thấy cái mông trần của con đang nhảy loạn xạ trên giường, mà Sở Lăng Xuyên xem náo nhiệt ở một bên, hình như vô cùng hưởng thụ.
Tố Tố vào tủ quần áo tìm quần cho con, sau đó giữ tiểu tử lại, “Mặc quần vào rồi chơi tiếp, ngoan a…”
Vốn còn đang mặc quần áo, tiểu tử bỗng vạch áo Tố Tố đòi ti, mặc dù đã dứt sữa, nhưng thỉnh thoảng bé vẫn đòi, bình thường thì không sao, nhưng bây giờ đối diện với Sở Lăng Xuyên, Tố Tố có chút không được bình thường.
“Tiểu Bao, mẹ dẫn con đi rửa mặt.” Tố Tố bắt được tay nhỏ của con, vội vàng ôm lấy Tiểu Bao vào nhà vệ sinh.
Sở Lăng Xuyên dĩ nhiên nhìn thấy, anh giơ tay gãi đầu mình, con trai lớn thế nào anh đều không biết, cho nên hình ảnh lúc trước, đối với anh, vẫn còn khá xa lạ.
Xem ra mọi người đều phải thích ứng với cuộc sống mới.
Cứ như vậy, Sở Lăng Xuyên ở lại nhà của ba mẹ vợ, chỉ là tối phải ngủ ghế sofa, mặc dù coi như làm lành, chỉ là, anh nói chuyện với Tố Tố rất ít.