Mục lục
Truyện Cô dâu của trung tá - An Nhược Tố (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai Sở Lăng Xuyên trở về là vào thứ bảy, cho nên, bọn họ có đầy đủ thời gian ngấy để dính với nhau, hưởng thụ niềm vui sướng và hạnh phúc của sự cửu biệt trọng phùng (*), kể cho nhau nghe những tương tư cùng tình yêu nồng đậm suốt một năm qua.

(*) Cửu biệt trọng phùng (hay Cửu biệt trùng phùng): Gặp lại nhau sau một thời gian xa cách dài.

Buổi sáng, Tố Tố là người đầu tiên rời giường, còn Sở Lăng Xuyên và cục cưng thì vẫn còn ngủ. Sở Lăng Xuyên nằm nghiêng thân mình, thân hình nhỏ bé của Tiểu Bao Tử đang áp sát vào sau lưng rộng rãi của anh, ngủ thật say sưa ngọt ngào.

Nhìn hình ảnh hai cha con đang ngủ, Tố Tố cảm thấy đây đúng là một loại hạnh phúc. Cô đắp chăn lại cho hai cha con xong, nhìn đôi môi cương nghị của anh, liền cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên một cái. Sau đó cô mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra rửa mặt.


Sở Lăng Xuyên cô cảm giác mình luôn luôn rất mệt rất mệt. Mãi cho đến khi anh trở về trong nhà, thì thể xác và tinh thần của anh như mới được buông lỏng, mới thật sự ngủ được, không muốn tỉnh lại. Anh thật sự rất mỏi mệt rồi.

Tố Tố đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, làm điểm tâm. Cô nấu cháo bí đỏ, luộc trứng gà, còn lanh lẹ tay chân bao hết sủi cảo. Làm sủi cảo là công việc phiền toái nhất, cũng là công việc phải dùng thể lực. Chỉ cần việc nhào bột, làm nhân bánh sủi cảo thôi, cũng đã rất mất công rồi.

Bình thường không có người nào mới sớm tinh mơ đã làm sủi cảo để ăn. Nhưng mà, Sở Lăng Xuyên đã trở lại, Tố Tố chính là nghĩ muốn bồi dưỡng cho anh tốt một chút. Cô nghĩ muốn cho anh ăn được, ngủ ngon, nghĩ vì anh thì cô có thể làm được hết thảy mọi chuyện.

Chuẩn bị từ lúc sáu giờ, một mạch cho tới tám giờ, rốt cuộc sủi cảo cũng đã được gói xong xuôi rồi, được xếp ngay ngắn chỉnh tề thành hàng ở trên thớt. Chờ đến khi hai cha con rời giường thì cô sẽ thả vào trong nồi, để cho Sở Lăng Xuyên được ăn thỏa thuê.

Làm sủi cảo xong rồi, Tố Tố lại làm món rau trộn. Đến lúc này thì Sở Lăng Xuyên cũng đã tỉnh lại. Đây là một giấc ngủ mà anh thấy ngủ được thoải mái nhất ngon lành nhất. Sở Lăng Xuyên mở mắt ra không nhìn thấy Tố Tố đâu, nhưng lại cảm thấy có một thân thể nho nhỏ đang áp sát vào anh.

Sở Lăng Xuyên di chuyển thân mình đi một chút, liền nhìn thấy được Tiểu Bao Tử. Cu cậu nghiêng nghiêng cái thân mình nhỏ của mình, áp sát vào anh ngủ khò khò. Sở Lăng Xuyên không nhịn không được cười, trong lòng tràn đầy cảm xúc cảm động lẫn hạnh phúc. Anh đưa tay ra nắm giữ lấy tay nhỏ bé của con trai đặt ở trên môi mình mà hôn hít. Cảm giác có gia đình thật là tốt.

Cậu nhóc vẫn chưa có xu thế tỉnh lại. Xem ra ngày hôm qua cu cậu đã quá kích động, rất vui mừng làm ầm ĩ đến mệt mỏi, cho nên mới ngủ lâu như vậy mà vẫn còn chưa tỉnh lại. Sở Lăng Xuyên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử, rồi cũng rời giường.

Đi đôi dép lê vào, anh ra khỏi phòng ngủ, tìm kiếm tung tích của Tố Tố. Cô đang ở trong phòng bếp, nhất định là đang chuẩn bị điểm tâm rồi. Sở Lăng Xuyên nhẹ tay nhẹ chân đi đến, tiến vào trong phòng bếp, liền nhìn thấy ngay bóng dáng bận rộn của Tố Tố.

Sở Lăng Xuyên đi đến sau lưng cô, vươn hai tay ra từ phía sau ôm lấy cô. Cô gái nhỏ còn chưa kịp phát hiện ra anh đi vào, môi của anh cũng đã rơi vào trên gò má của cô, "Bảo bối, sao em dậy sớm như thế."



Tố Tố hơi hơi nghiêng mặt, trong mắt tràn đầy bóng dáng của anh. Cô nhìn đến anh, tâm tình tốt tựa như được ăn mật ngọt vậy. Tố Tố kiễng chân lên hôn một cái ở trên mặt anh, "Anh đi rửa mặt đi, sắp ăn điểm tâm rồi."

Sở Lăng Xuyên không sao nén nhịn được. Khi anh hôn hít lên trên đôi môi đỏ mọng kia, thì tầm mắt cũng mới rơi vào một ít sủi cảo ở trên chiếc thớt ở cạnh bồn rửa. Sở Lăng Xuyên biết là Tố Tố làm sủi cảo là vì anh, cho nên bắt buộc cô đã phải dậy sớm hơn rất nhiều, liền không khỏi nhíu mày: "Bảo bối, điểm tâm chỉ cần đơn giản một chút là tốt rồi, không cần thiết phải phiền toái như vậy."

"Không phiền toái. Mọi thứ không phải đều đã xong rồi hay sao! Anh nhanh chóng đi rửa mặt đi! Em chỉ còn phải thả sủi cảo nữa thôi à." Tố Tố nói xong liền đẩy Sở Lăng Xuyên một cái, đẩy anh đi ra phòng bếp xuyên qua nhà ăn, "Nào mau lên."

Ở nhà, bà xã chính là lãnh đạo, cho nên Sở Lăng Xuyên rất phục tùng mệnh lệnh đi rửa mặt. Khi vào đến trong nhà vệ sinh, anh phát hiện ra ở trên chiếc giá rửa mặt có bày đặt chiếc cốc đánh răng của anh, bên trong đã để sẵn nước. Đến ngay cả kem đánh răng cũng đều đã lấy sẵn ra cho anh đầy đủ rồi.

Điều này làm cho Sở Lăng Xuyên liền nhớ lại thời điểm anh từ tân binh (binh lính mới nhập ngũ) trở thành lão binh (binh lính nhập ngũ đã lâu). Tân binh sẽ luôn lấy nước rửa mặt giúp cho lão binh bọn họ đầy đủ, còn bày biện khăn lông rửa mặt, trong chiếc cốc đánh răng cũng đã để sẵn nước, kem đánh răng cũng đã được bơm ra sẵn trên bàn chải đánh răng, chuẩn bị rất sẵn sàng.

Giờ phút này, Sở Lăng Xuyên chiếc ly đựng đầy nước, bàn chải răng cũng đã được bơm sẵn kem đánh răng, liền nhíu mày lại mỉm cười. Đây chính là nhiệt tình của Tố Tố đối với anh. Cô đối với anh thật là tốt, quan tâm đối với anh thật cẩn thận.

Anh chính là hi vọng cô nên đối xử với bản thân cô tốt hơn. Cũng không muốn cô vì anh mà phải làm nhiều chuyện như vậy. Ngẫm nghĩ lại chuyện Tố Tố đã phải dậy từ sớm tinh mơ, chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ như vậy, trong lòng anh trừ bỏ sự cảm động còn có sự đau lòng. Cái cô nhóc ngốc nghếch này, kỳ thực cô không cần phải làm như vậy! Anh chỉ cần cô thương anh, vậy là đủ rồi.

Sở Lăng Xuyên vẫn cầm chiếc bàn chải đánh răng lên để đánh răng. Chính vào lúc Sở Lăng Xuyên còn đang chà răng, thì cánh cửa phòng vệ sinh liền bị đẩy ra. Tiểu Bao Tử giống như cái đầu tàu vậy liền tiến vào. Cu cậu chỉ mặc cái quần cộc, đô dép lê dưới chân còn đi bị ngược, từ trong cái miệng nhỏ kêu lớn: "Ba ba, ba ba, ôm ôm."


Cậu nhóc vừa ho to cũng mở ra hai cánh tay nhỏ của mình ra, ý muốn bảo ba ba ôm mình. Sở Lăng Xuyên miệng còn đang ngậm chiếc bàn chải đánh răng liền bế cậu nhóc dậy. Anh cố ý muốn dùng cái miệng còn đang mang theo bọt kem đánh răng hôn Tiểu Bao Tử một cái. Cậu nhóc nâng cánh tay nhỏ lên trước mặt cười lên khanh khách, không chịu để cho anh hôn.


"Ba ba, cục cưng cũng muốn đánh răng." Tiểu Bao Tử đưa tay chỉ vào chiếc cốc đánh răng nhỏ của mình. Sở Lăng Xuyên liền đặt Tiểu Bao Tử lên trên chiếc giá rửa mặt, lấy nước vào trong cái cốc nhỏ, lấy cho cậu nhóc một chút kem đánh răng độ bằng hạt đậu tương cười to một cái. Anh thật sự hoài nghi, Tiểu Bao Tử thật sự có thể tự đánh răng được sao?


Tiểu Bao Tử cẩn thận từng ly từng tí một, cầm lấy cái cốc nhỏ của mình, cùng chiếc bàn chải đánh răng, ngồi xổm thân mình xuống, cúi đầu vào chiế chậu rử mặt bắt đầu đánh răng. Cậu nhóc đánh răng rất thành thạo, rất cẩn thận. Thân thể nho nhỏ, cái đầu nho nhỏ, động tác dễ thương, khiến cho Sở Lăng Xuyên có uất ức, cũng cảm thấy thật muốn cười. Đến răng còn chưa mọc đủ hết, cũng còn chưa kịp lớn mà đã đòi đánh răng.


Mải nhìn con trai, Sở Lăng Xuyên quên cả việc đánh răng rồi. Anh cảm khái, một năm không thấy, con trai trưởng thành, càng giống một đứa nhỏ đã lớn rồi. Khi nói chuyện trừ bỏ việc phát âm còn chưa được chuẩn chỉnh, cực kỳ lưu, cái gì cũng có thể nói được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK