Hai mẹ con ra khỏi nhà, lái xe thẳng đến bệnh viện, phòng bệnh là An Quốc Đống nói cho Lý Nguyệt Hương, cho nên hai mẹ con thuận lợi đến nơi.
Sở Vệ Bình và Sở Việt Dương đều ở đây, Tố Tố lo lắng hỏi: “Ba, anh, mẹ sao rồi? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không ai báo cho con biết?”
Sở Việt Dương không lên tiếng, ba Sở nói: “Bà thông gia cũng tới à, vào đi. Bà ấy đã được cứu chữa kịp thời rồi, hiện tại còn đang quan sát, nghĩ con bận rộn công việc nên không thông báo.”
Mọi người trò chuyện, vấn đề đều xoay quanh Triệu Đình Phương, Tố Tố muốn ở ljai chăm sóc, nhưng thái độ của ba Sở và Sở Việt Dương rất kiên quyết, bảo cô trở về, bởi vì Triệu Đình Phương ở bên trong, người thân không được vào, cho nên ở lại cũng không được lợi ích gì.
Tố Tố cảm thấy thái độ của ba Sở và anh chồng có chút kì quái, nhưng mà không rõ vì sao, hay là do quá lo lắng cho Triệu Đình Phương, mọi người đều mệt mỏi nên mới như thế?
Lúc này Tố Tố còn chưa hề biết chuyện đêm đó, Triệu Đình Phương ngã bệnh dưới nhà Thẩm Hạo Vũ, cho nên, Sở Lăng Xuyên mới tức giận như vậy, mà mọi người trong nhà họ Sở cũng thay đổi thái độ.
Hơn nữa, nếu Triệu Đình Phương tỉnh, thấy Tố Tố ở đây, sợ rằng ảnh hưởng đến bệnh tình, cho nên mới bảo cô quay về.
Tố Tố đành phải rời đi, Lý Nguyệt Hương cũng không vui, cảm giác như mặt nóng dán mông lạnh, mọi người đều là người thông minh, một ánh mắt, một lời nói, đều cảm thấy sự khác biệt.
Về đến nhà, Lý Nguyệt Hương bắt đầu thẩm vấn Tố Tố: “Tố Tố, con đừng gạt mẹ, mẹ không hồ đồ, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người nhà bên đó, còn có Sở Lăng Xuyên, chuyện gì xảy ra?”
“Mẹ, thật sự không có gì.”
Bà nóng nảy: “Con không nói có đúng hay không? Còn muốn gạt mẹ, xem thái độ của hai cha con Sở Vệ Bình đối với con đi, rõ ràng là coi như người ngoài, con muốn làm mẹ lo chết đúng không?”
Mẹ phát uy, Tố Tố đành phải kể lại sự việc từ đầu đến cuối, dĩ nhiên bao gồm cả chuyện cô với Thẩm Hạo Vũ bị Tô Tuệ Vân gài bẫy, chỉ là Triệu Đình Phương bi bệnh như thế nào, cô không biết, cho nên không thể nói cho bà nghe.
Tố Tố nói xong, rối rắm nhìn Lý Nguyệt Hương: “Chỉ là, nếu Sở Lăng Xuyên giận con, người nhà bên đó không biết, trừ khi Sở Lăng Xuyên nói ra, nhưng mà anh ấy hiếu thuận như vậy, lúc này có lẽ cũng không làm không khí trong nhà ngột ngạt hơn đâu. Mẹ, con không sai, có phải không? Có phải con không nên đi thăm Thẩm Hạo Vũ hay không?”
Rốt cuộc Lý Nguyệt Hương cũng rõ chuyện gì xảy ra: “Mẹ cảm thấy con không có gì sai, dù sao con người cũng là động vật có tình cảm, khi Thẩm Hạo Vũ khỏe mạnh, con có thể không để ý đến cậu ta, giữ một khoảng cách nhất định, cũng có thể cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng mà bây giờ câu ta gặp chuyện, con biết, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, con cũng nên làm như vậy. Cậu ta đi tìm con, mắt không thấy đường, một người như vậy ở bên ngoài quả thật nguy hiểm, con đưa xong về luôn, càng không có vấn đề gì.”
Nhưng con bị người ta thiết kế, kể cả đúng cũng trở thành có lỗi, đứng dưới góc độ của Lăng Xuyên, cậu ta lo lắng cho mẹ, về đến nhà lại biết con ở chung với Thẩm Hạo Vũ, còn cả đêm không về nhà, trong lòng nó nhất định không thoải mái, cũng không có tâm tình nghe con giải thích.
Huống chi, cả đêm con không về, quả thật khiến người ta suy đoán lung tung, dù sao, Thẩm Hạo Vũ cũng là bạn trai cũ của con, Lăng Xuyên mất hứng cũng là bình thường, về sau, con phải chú ý nhiều hơn.
Dù thế nào, chuyện này, cả hai con đều có lỗi, nếu không có Tô Tuệ Vân âm thầm thiết kế, cũng không có chuyện này, chỉ là tính tình cũng thối tha quá mức, vết thương trên đầu con là cậu ta làm sao?”
Lý Nguyệt Hương không vui, có chút sầu não.
Tố Tố vội vàng lắc đầu, thay Sở Lăng Xuyên giải thích: “Không có, không có, anh ấy đạp gàn tàn thuốc, không biết vì sao văng lên trán con, anh ấy không biết, cũng không cố ý.”
Lý Nguyệt Hương nhíu mày, nhìn Tố Tố, cố ý nói: “Nó đối với con như vậy, sao con bao che làm gì?”
“Con….” Tố Tố vò đầu, cô bao che anh ư? Mới không cần đâu, anh ấy đối với cô như vậy, cô phải nói xấu mới đúng: “Con không có, con, con...nói thật chứ sao.”
“Con nha, bao che rõ ràng như thế, con đau lòng thay nó, bây giờ khổ sở vì nó có đúng không?”
Bà đưa tay sờ đầu Tố Tố, “Do người khác làm ảnh hưởng đến hai đứa, coi như được không bù nổi mất, đã có hiểu lầm,phải giải thích rõ, lỗi của người nào, người đó chịu trách nhiệm.”
“Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm, con sẽ xử lý tốt, ngày mai đi tìm anh ấy, chuyện này mặc dù con có lỗi, nhưng nguyên nhân là do anh ấy, tại sao còn phát giận với con, thật quá đáng.”
Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương đâu biết, Triệu Đình Phương phát bệnh là do chuyện này, may mà Triệu Đình Phương qua khỏi, nếu như không qua khỏi, trừ Tô Tuệ Vân không thoát khỏi liên quan, mà Tố Tố cũng khó tránh khỏi, hai người sẽ không thể vãn hồi.
Tố Tố và Triệu Đình Phương nghĩ mãi không thông, rốt cuộc người nhà Sở Lăng Xuyên lạnh nhạt là vì cái gì.
Thứ bảy, Sở Lăng Xuyên vốn định nhờ người trực để về chăm sóc mẹ, không ngờ sáng sớm đã bị gọi lên sư bộ.
Đợi rất lâu anh mới được vào phòng, bên trong trừ sư trưởng còn có hai vị quân khu trưởng, Sở Lăng Xuyên làm động tác chào, “Chào thủ trưởng.”
Ba bị thủ trưởng không lên tiếng, chỉ quan sát anh, sau đó Sư trưởng đứng dậy, đưa cho anh một phần văn kiện, là nhiệm vụ bí mật nhất
Anh muốn mở ra nhìn, một vị thủ trưởng lên tiếng nhắc nhở: “Cậu phải rõ, nếu mở ra nhìn, nhất định phải tiếp nhận nhiệm vụ, hơn nữa phải hoàn thành, cậu, có dám hay không?”
“Báo cáo thủ trưởng, tôi không sợ, chỉ sợ nhiệm vụ không khó khăn.”
Ba vị thủ trưởng cười, anh mở tài liệu ra xem, nhìn tỉ mỉ nội dung, yêu cầu, sau khi xem xong, gấp lại, trả tài liệu.
Sư trưởng hỏi anh: “Có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ không?”
Sở Lăng Xuyên chào theo quân lệnh: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! Xin các vị thủ trưởng yên tâm.”
Một vị thủ trưởng khác nhìn Sở Lăng Xuyên, cười hỏi: “Được, vậy cậu trở về thu dọn một chút, sáng ngày mai sẽ có người đến đón, có yêu cầu gì không?”
“Tôi hy vọng sáng mai có thể trở về từ biệt người nhà.”
Mấy vị thủ trưởng bàn bạc với nhau, sau đó mở miệng: “Vậy thì sáng mai đón cậu, thuận tiện đưa cậu trở về từ biệt người nhà, bây giờ cậu viết thư cho gia đình đi.”
“Dạ!”
Sở Lăng Xuyên ngồi một mình viết thư, nói đúng hơn là di thư, nếu như anh hy sinh, thư này sẽ giao cho người thân.
Anh ngồi trên bàn, có người mang giấy tới, anh lấy bút Tố Tố tặng ra, viết những điều trong lòng muốn nói.
Đầu tiên chính là thư cho ba mẹ, rồi sau đó là vợ, An Nhược Tố. Di thư, anh viết qua không chỉ một lần, mỗi một lần anh đều sống trở lại, cho nên lần này anh nhất định phải còn sống trở về.
Viết xong, thư bị lãnh đạo lấy đi, rồi sau đó một vị thủ trưởng thông báo sơ qua về nhiệm vụ. Trời đã khuya anh mới trở lại doanh bộ, thu thập đồ đạc, trừ đồ đạc thiết yếu, anh mang cả đôi tất Tố Tố tặng.
Cả đêm không ngủ.
Trời vừa sáng, anh đã lên đường, anh biết, họ đang đưa anh đến nơi từ biệt người thân. Có thể từ biệt, nhưng cái gì cũng không thể nói, dọc đường đi tâm tình Sở Lăng Xuyên rất phức tạp.
Khi anh hỏi thăm ở bệnh viện mới biết, mẹ mình đã chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, lúc anh vào, ba và anh trai đều ở đây, mà mẹ vẫn còn đang hôn mê.
Anh đi đến, tháo mũ xuống, quỳ gối bên giường, nắm chặt tay Triệu Đình Phương, khổ sở nói: “Mẹ, con trai đến thăm người, bởi vì con trai phải vắng mặt một thời gian, cho nên không được thấy mẹ khỏe mạnh, chờ con trai trở lại, mẹ phải khỏe mạnh giống như trước….
Đừng lo lắng cho con, lần này con ra ngoài học tập, đi học….. sẽ không thể liên lạc, mẹ có thể viết thư cho con giao cho chính ủy, con sẽ nhận được, mẹ, con trai nhất định trở lại hiếu kính người, nhưng mẹ nhất định phải tốt, mẹ…...”
Con trai bất hiếu, Sở Lăng Xuyên không nói được nữa, nước mắt rơi xuống, từ khóe mắt đang nhắm chặt của Triệu Đình Phương, có nước mắt khẽ chảy xuống.
Sở Việt Dương và Sở Vệ Bình đi tới, hai người nắm bả vai Sở Lăng Xuyên, “Đừng lo, có ba và anh con ở đây, con cứ thoải mái làm xong chuyện của mình đi.”
Sở Lăng Xuyên buông Triệu Đình Phương ra, đứng dậy ôm ba Sở, sau đó ôm anh trai, “Anh, chuyện trong nhà nhờ anh, con đi đây.”
“Yên tâm, chớ nhớ nhà, em phải bảo trọng….”
Cuối cùng Sở Lăng Xuyên đẩy anh trai ra, “Ba mẹ, anh, con đi nha.”
Sở Lăng Xuyên xoay người, kiên quyết đi.
Mà giờ này, Tố Tố không ở trong nhà ngủ nướng, cô đang đứng trước cổng đơn vị anh, cô gọi điện cho Sở Lăng Xuyên nhưng không liên lạc được, đành nhờ thông tín viên liên lạc.
Cậu ta khách khí cho cô biết: “Xin lỗi chị dâu, doanh trưởng không có ở đây, sáng sớm đã đi rồi.”
Không có ở đây? Điện thoại cũng không thông, vậy anh đi đâu.
Cô không nhịn được hỏi cậu ta: “Vậy cậu biết anh ấy đi đâu không? Khi nào trở lại?”
Chiến sĩ trẻ lắc đầu: “Không biết.”
Tố Tố có chút nổi giận, không thể đi tay không như vậy, nếu như anh không trở lại cô sẽ về, còn nếu trở lại, cô sẽ chờ, nhưng vẫn không liên lạc được, “Có thể giúp tôi tìm chính trị viên không?” Tố Tố hỏi.
“Có thể!”
Chiến sĩ trẻ liên lạc với chính trị viên, không lâu sau có người ra ngoài, vẫn nhiệt tình như cũ, anh ta muốn dẫn Tố Tố vào, nhưng cô cự tuyệt: “Chính trị viên, khi nào Sở Lăng Xuyên sẽ về?”
“Doanh trưởng ra ngoài làm nhiệm vụ, khi nào về, khó mà nói.”
Thật ra thì chính trị viên cũng không biết doanh trưởng đi đâu, nhất định có nhiệm vụ, kể cả biết cũng không thể nói.
Không biết? Tố Tố sửng sốt, cười nói: “Cảm ơn chính trị viên, vậy tôi về đây, nếu như anh ấy trở lại, làm phiền anh báo một tiếng, để anh ấy gọi điện cho tôi.”
“Được!”
Tố Tố nói lời từ biệt, sau đó rời đi, cô không biết Sở Lăng Xuyên đi đâu, có lẽ làm nhiệm vụ, diễn tập liên quan đến cơ mật không thể nói, xem ra chuyện của cô và Sở Lăng Xuyên đành gác lại đó vậy.
Về đến nhà, Lý Nguyệt Hương liền hỏi Tố Tố, biết Sở Lăng Xuyên không có ở đây, chuyện hai đứa không thể giải quyết.
Hai đứa bé này, thật khiến người ta nhức đầu.
Coi như cãi nhau, hôn nhân đầy nguy cơ, tâm tình không tốt, nhưng Tố Tố vẫn phải đi làm, cũng qua thăm Triệu Đình Phương, chỉ là cô không được hoan nghênh, cho nên, sau khi biết bà tỉnh lại, cô cũng không quay lại.
Thái độ người nhà của Sở Lăng Xuyên khiến Tố Tố hoài nghi, có phải bọn họ biết chuyện đêm đó hay không, thôi, cần gì rối rắm như vậy, tùy người ta nghĩ thế nào thì nghĩ.
Thẩm Hạo Vũ cũng nhập viện rồi, phẫu thuật giác mạc rất thành công, ngày đó gọi cho Tố Tố, cô vừa dạy xong, thì nhận được điện thoại.
“Anh phẫu thuật thành công rồi!”
“Thật sao? Chúc mừng anh!” Tố Tố khẽ cười, dặn dò anh như một đứa bé: “Anh phải nghỉ ngơi thật tốt, chú ý bảo vệ, nghe lời bác sĩ.”