Hai người một đường vừa nói vừa cười, bất giác đã trở lại chung cư, Tố Tố nói cho Sở Lăng Xuyên biết, cô nuôi cá vàng, bây giờ trong nhà càng có sinh khí rồi.
Còn Sở Lăng Xuyên nghe xong thì hiểu, Tố Tố cô độc, ngôi nhà đối với cô mà nói, quá lạnh lẽo, buồn tẻ.
Xe ngừng lại, Tố Tố xuống trước, Sở Lăng Xuyên xuống sau, chờ anh khóa cửa xe xong, cô thân mật khoác tay anh cùng đi.
Khi hai người đến cửa nhà, có một con mèo nhỏ nằm trước cửa, hình như nó bị thương, nằm im ở đó không nhúc nhíc.
“Không phải nó bị thương chứ?” Tố Tố buông anh ra, đi tới chỗ con mèo, nhưng nó rụt thân thể lại, nhưng không chạy, chỉ kêu meo meo.
Tố Tố đưa tay bế nó lên, quay người nhìn về phía Sở Lăng Xuyên, “Không phải nó thất lạc, giống như bị ngã bệnh, Sở Lăng Xuyên, em có thể mang nó về nuôi không?”
“Bảo bối.”
Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố, “Em chuẩn bị có bảo bảo, không thích hợp nuôi mèo.”
Tố Tố thuyết phục, “Nhưng mà, nó sẽ chết mất, anh xem, nó giống như ngã bệnh, nếu không, đã sớm chạy, nếu không chúng ta cứ nuôi nó, đợi nó hết bệnh, chúng ta đưa nó cho ai đó hoặc là thả nó đi.”
“Đi thôi.”
Sở Lăng Xuyên ôm mèo từ trong ngực Tố Tố, hai người vào nhà, sau khi đóng cửa, anh có thói quen hôn cô, nhưng ôm một con mèo, thật không có cách nào.
Cô lui về phía sau một chút, cười, an cũng tiến lên đuổi theo, hôn từng cái lên môi cô, cuối cùng, Tố Tố hôn đáp trả anh mấy cái: “Em đi làm cơm tối, anh nghỉ ngơi một chút.”
Lưu luyến kết thúc nụ hôn, Tố Tố rửa tay chuẩn bị cơm tối, Sở Lăng Xuyên đi trước cho mèo tắm, sau đó đút cho nó ăn, mèo con lên tinh thần rất nhiều, nhìn không giống bị bệnh, chỉ giống như đói bụng.
Sở Lăng Xuyên tìm một thùng giấy nhỏ, cho nó tạm thời vào ở, nếu như ngày mai không tốt hơn sẽ dẫn nó đi gặp bác sĩ thú y.
Tố Tố làm nhiều món ăn, đều là những món anh thích, sau khi ăn xong, hai người đi tản bộ một vòng rồi trở về.
Hai người về nhà, mỗi người một phòng tắm, khi Sở Lăng Xuyên xong xuôi bước vào phòng ngủ, chỉ thấy Tố Tố quấn mỗi khăn tắm, để lộ xương quai xanh quyến rũ, cùng bầu ngực như ẩn như hiện.
Nửa tháng chưa thân thiết cùng Tố Tố, Sở Lăng Xuyên bỗng thấy nhiệt huyết sôi trào, nơi nào đó cũng có phản ứng, mắt thẳng nhìn chằm chằm vào vóc dáng mê người của cô.
Anh sải bước đến, ném khăn bông lau tóc sang một bên, cánh tay duỗi ra, ôm chặt lấy cô, đôi môi nóng bỏng dán lên xương quai xanh của cô, một đường xuống dưới….
Tố Tố không nhịn được bám vào cổ anh, thân thể khẽ ngửa về sau, da thịt nổi lên từng đốm lửa ở mỗi một nơi có ấn kí anh để lại, khiến cô run sợ.
Tay Sở Lăng Xuyên khẽ kéo, khăn tắm rơi trên đất, vẻ đẹp của cô hoàn toàn phơi bày trước mặt anh, anh trầm thấp hừ một tiếng, cũng ôm cô lên, để hai chân cô quấn quanh người, lần lượt khơi lên từng khát vọng trong cơ thể cô.
“Bảo bối…..” Anh lẩm bẩm, cũng ôm cô ngã lên giường, hung hăng muốn cô, để cô kêu lên tên anh, vui hạn đến tột độ.
Cả đêm triền miên, kết quả sáng hôm sau không nghĩ đến rời giường, Tố Tố tỉnh lại cũng đã không còn sớm, mà bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng của Sở Lăng Xuyên.
Tố Tố mơ màng rời giường, sau khi rửa mặt, ra khỏi phòng ngủ, lại nghe được tiếng chuông cửa, thời gian này trừ anh ra, đoán rằng không có người khác, chẳng lẽ anh ra ngoài quên chìa khóa?
Tố Tố giúp anh mở cửa, không kịp phản ứng, chỉ thấy vèo một cái, bóng dáng ở dưới chân chạy mất, cô sửng sốt rồi mới phản ứng kịp, ngày hôm qua cô mang về một con mèo.
Tố Tố muốn theo nó ra ngoài, Sở Lăng Xuyên lại ngăn, đẩy cô trở về, đóng cửa, mặt lạnh giáo huấn: “Thật là, An Nhược Tố, em định không mặc gì mà chạy à? Nếu em muốn, anh cũng vui lòng.”
Nghe Sở Lăng Xuyên nói thế, Tố Tố cúi đầu xem xét, ôi, trời đất, cô đang mặc áo ngủ, hơn nữa còn vô cùng mỏng, còn không phải dáng bảo thủ, cô không nhịn được đỏ mặt: “Em quyên mất.”
“Ăn cơm, hôm nay có sữa đậu nành và bánh tiêu.” Anh giơ điểm tâm lên, một tay ôm vợ, một tay cầm bánh, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn bên cạnh rồi tiến vào phòng ăn.
Ăn xong điểm tâm, Tố Tố kéo Sở Lăng Xuyên đi cho cá ăn, nhưng đến bệ cửa sổ, chỉ thấy bồn trống không, cá của cô đâu? Tố Tố quay đầu nhìn anh: “Cá của em đâu?”
Sở Lăng Xuyên nghĩ đến lúc nhìn thấy con mèo kia, Tố Tố cũng vậy, “Không phải là bị con mèo kia ăn hết đấy chứ?”
“Anh nghĩ, chỉ có một khả năng này.”
“Ôi, con mèo hư này, tại sao có thể như vậy chứ?”
Thật sự là, cá không có không nói, mèo cũng chạy, hơn nữa còn trộm theo cá, cô thật phiền muộn, ảo não, “Người ta không bao giờ nuôi động vật nhỏ nữa.”
“Bảo bối, chúng ta nuôi bé con là được.”
Sở Lăng Xuyên vác Tố Tố lên vai, sải bước vào phòng ngủ, Tố Tố gấp đến độ đập bả vai anh, “Sở Lăng Xuyên, tạo người cũng đừng nhiều như vậy, mỗi ngày một đêm thôi… a...”
Tố Tố bị người nào đó vứt lên giường, Sở Lăng Xuyên đè thân thể to lớn của mình lên người cô, khiến Tố Tố không có chỗ trốn, chỉ có thể bị ăn sạch, anh đang phát thú tính sao.
Tuần này trở lại, hai người không đi ra ngoài, chỉ ở nhà tạo người, dĩ nhiên, đây là nói khoa trương, tóm lại là ngọt ngào, không có ai quấy rầy, hoàn toàn hưởng thụ thế giới đẹp đẽ của hai người.
Chiều chủ nhật Sở Lăng Xuyên vẫn phải đi, hai người lưu luyến không rời, ở dưới bãi đậu xe, cô thừa cơ hôn lên mặt anh, sau đó tươi cười nói hẹn gặp lại.
Nhìn phương hướng anh rời đi, Tố Tố nghĩ, Sở Lăng Xuyên chính là mây, nhẹ nhàng đến, lại nhẹ nhàng đi, không đúng, anh không phải mây, anh là mưa rào có sấm chớp, ầm ầm đến, lại ầm ầm đi.
Mặc dù gặp nhau ngắn ngủi, nhưng mà, cô rất hạnh phúc.
Tuần này anh trở lại không đi thăm ba mẹ, chỉ gọi điện báo, nói có chuyện quan trọng muốn làm nên không về thăm được.
Đối với cuộc sống của Sở Lăng Xuyên, Triệu Đình Phương cũng buông tay rồi, không trở lại thì kệ, vợ chồng son không chừng có việc gấp, lần sau gặp mặt cũng có sao.
Buổi tối Triệu Đình Phương muốn làm cho Sở Vệ Bình chút thức ăn chay, mặc dù đơn giản nhưng để làm ngon thì có chút khó, bà cầm giỏ chuẩn bị ra cửa, đi chợ mua thức ăn.
Vừa đến cửa, điện thoại truyền đến tin nhắn, bà dừng bước, mở ra.
Số điện thoại xa lạ, cho là tin nhắn rác, bà tiện tay mở ra một chút, đang muốn xóa, tin nhắn có một hình, người trong hình bà biết, là Tố Tố.
Chẳng lẽ Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đi chơi, nhắn tin cho bà xem, nhưng không đúng, số này xa lạ, hơn nữa, người trong ảnh không phải con trai bà.
Bà hoa mắt sao? Triệu Đình Phương vội vàng vào phòng khách lấy kính, sai khi xem kĩ, sắc mặt bà đại biến, người phụ nữ đúng là Tố Tố, nhưng người đàn ông không phải Sở Lăng Xuyên.
Hai người nắm tay giống như người yêu, Triệu Đình Phương nóng nảy, cũng tức giận, đây là chuyện gì, bà lại xem mấy hình khác, thậm chí có cả ảnh Tố Tố ôm ấp, hôn hít người đàn ông kia.
Sắc mặt bà càng ngày càng đen, tháo kính, để trên khay trà, cũng khép điện thoại lại, đặt trên ghế sofa, trong lòng vừa tức vừa hận, An Nhược Tố, đến cùng là đang làm gì?