Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên giám sát Tiểu Bao Tử ăn cơm tối, rồi sau đó một nhà ba người đi xuống tản bộ. Những người sống trong khu gia binh này có không ít người thích đi tập thể dục. Người lớn, trẻ con, sau khi ăn cơm xong đều đi ra ngoài để hoạt động.
Đương nhiên người lớn khi gặp nhau sẽ nhàn nhã nói chuyện phiếm với nhau. Tiểu Bao Tử gặp được các bạn nhỏ quen thuộc thì không còn bám sát lấy ba mẹ mình nữa. Sở Lăng Xuyên trò chuyện gì đó cùng với một vài người cán bộ khác. Còn Tố Tố thì nói chuyện với nhóm chị dâu cùng chơi mạt chược.
Thời điểm hơn chín giờ, mọi người cũng lục tục về nhà nghỉ ngơi. Tiểu Bao Tử thì lại không một chút mảy may mệt mỏi. Khi ở trên xe cu cậu đã ngủ đủ rồi, nên trở về trong nhà Tiểu Bao Tử lại lôi Sở Lăng Xuyên bắt anh cùng chơi đùa đến hơn mười giờ, sau đó liền ngủ gà ngủ gật ở trong lòng ba ba.
Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử cùng nhau đi tắm, rồi sau đó dỗ cậu nhóc đi ngủ. Bởi vì gần đây cậu nhóc đã quen với việc Tố Tố kể chuyện cổ tích cho nghe, hôm nay rất không dễ dàng mới được ở canh ba ba, cho nên Tiểu Bao Tử yêu cầu Sở Lăng Xuyên phải kể chuyện cổ tích. Cu cậu lôi bàn tay to của Sở Lăng Xuyên, dùng vậy cái giọng ngây thơ đáng yêu nhỏ nhẹ nói: "Ba ba. . . Kể chuyện cổ tích đi!"
"Ba ba không biết kể chuyện cổ tích, để mẹ kể cho con nghe." Kể chuyện cổ tích ấy à, anh có biết chuyện nào đâu kia chứ. Thế nhưng Tiểu Bao Tử nhất định không thuận theo, bàn tay nhỏ bé của nhóc vỗ vỗ lên bàn tay to của anh, tiếp tục yêu cầu: "Ba ba kể cơ!"
Sở Lăng Xuyên bối rối rồi. Anh cầu cứu nhìn về phía Tố Tố vừa đi rửa mặt vào: "Bảo bối, con trai muốn kể chuyện cổ tích, nhiệm vụ trọng đại này liền giao trách nhiệm cho em đó."
"Ba ba kể cơ." Tiểu Bao Tử dẫm dẫm đôi chân trần lên trên bụng Sở Lăng Xuyên làm nũng, "Ứ ừ, ba ba kể cơ."
Tố Tố thấy chết không cứu, ngược lại cười nói: "Anh đó, thật sự là cọc gỗ, con trai anh như vậy là nghĩ muốn xem biểu hiện của anh. Hàng ngày con vẫn thường nghe em kể chuyện rồi, hiện tại nó muốn được nghe anh kể chuyện kia, không giống như em kể."
Sở Lăng Xuyên nâng tay gãi gãi đầu, được rồi, kể chuyện thì kể chuyện: "Vậy thì ba ba kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích về mũ mũ nhé. Ngày xửa ngày xưa có một người lính già, có một ngày đi ăn cơm, gặp được một con yêu tinh hại người. Người lính già nghĩ rằng, mình phải thu phục cho được con yêu tinh hại người kia, không thể để cho nó gây tai họa cho nhân gian. . . ."
"A, Sở Lăng Xuyên, anh đang ở đây kể cái chuyện gì vậy hả? Cục cưng, con đừng nghe ba ba kể loạn xạ nhé. Để mẹ kể cho con nghe là được rồi, ba ba kể chuyện cổ tích nghe không xuôi tai." Tố Tố vội vàng kéo Sở Lăng Xuyên ra, rồi sau đó cô kể chuyện cổ tích cho con trai nghe thay anh chứ sao.
Tiểu Bao Tử đại khái cũng cảm thấy Sở Lăng Xuyên kể chuyện cổ tích thật sự không ra gì, liền gật đầu. Tố Tố nằm ở bên cạnh Tiểu Bao Tử, kể cho cậu nhóc nghe chuyện cổ tích. Không đến vài phút sau, Tiểu Bao Tử liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Tố Tố đắp chăn giúp con xong, lúc này cô mới quay đầu nhìn lại Sở Lăng Xuyên ở phía sau. Cô nhíu mày, thấp giọng trách anh: "Sở Lăng Xuyên, về sau anh nên chú ý một chút, con trai hiện tại đã trưởng thành, đừng nên nói loạn xạ ở trước mặt con trai như vậy."
"Tại sao lại bảo là anh kể loạn xạ chứ? Anh đây là đang kể lại những chuyện từng phát sinh mà anh đã phải trải qua." Sở Lăng Xuyên nói xong liền bị Tố Tố trừng mắt lườm một cái. Anh cười, chụp tới một cái vào giường, ôm cô vào lòng, đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài.
Tố Tố lập tức hiểu ngay là anh muốn làm cái gì. Cô hờn dỗi đánh đấm vài cái ở trên ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ rực lên. Sở Lăng Xuyên nhìn cô bộ dạng yểu điệu kia của anh, không nhịn được cúi đầu xuống đặt một nụ hôn ở trên môi cô.
Sở Lăng Xuyên đi đến một phòng ngủ khác, anh đặt cô ở trên giường, thân hình cao lớn cường tráng cũng áp ở trên người cô. Anh hung hăng hôn lên môi môi của cô. Hơi thở nóng rực cũng phun ở trên mặt cô, nóng hầm hập như trêu chọc cô. Nụ hôn của anh cũng giống như hơi thở, nóng rực, chọc người, răng môi dây dưa, tràn ngập ái muội.
Tố Tố gần như sắp hít thở không thông. Cô không nhịn được đẩy anh ra. Đến lúc này Sở Lăng Xuyên mới chịu buông môi của cô ra, tiếp đó, anh chuyển từ hôn môi sang hôn vành tai xinh xắn của Tố Tố, giọng nói trầm thấp khẽ lầm bầm: "Bảo bối anh rất nhớ em!."
Tố Tố bị anh hôn môi có chút ngứa. Cô rụt lại cổ, hô hấp có chút bất ổn, đã có chút rời rã, hỏi anh: "Thế nào. . . Suy nghĩ gì vậy?"
Sở Lăng Xuyên rướn người lên, đứng dậy. Anh nắm lấy hai cái tay của cô, cầm một bàn tay đặt ở vị trí trái tim của anh. Trong lòng Tố Tố ngọt ngào rồi. Thế nhưng, bàn tay kia của cô thì lại bị anh đặt lên trên một vật cứng rắn ở nơi nào đó, khiến cô quẫn rồi.
Anh xem ra còn hư hơn cả cô nữa, hơn nữa còn hư triệt để.
Nụ hôn tinh mịn lại rơi ở trên môi cô, hơi thở hòa hợp trộn lẫn với nhau, trong anh có cô, trong cô có anh. Trong lúc bất tri bất giác quần áo bị kéo ra từng cái một. Trong lòng bàn tay anh đều là mềm mại nhẵn nhụi của cô.
Vẫn thường nói phụ nữ làm từ nước, từ sau khi anh cưới Tố Tố về, với sự hiểu biết và kinh nghiệm của riêng mình, không đề cập đến bất cứ điều gì khác, anh nói rằng, cơ thể của Tố Tố giống như nước, mềm mại thật đáng kinh ngạc.
Lúc trước bởi vì chia cách một tháng, sau này lại vì mọi người đều đắm chìm ở trong sự bi thương cùng tiếc nuối. Cũng không có ngo nào tâm tình ý tưởng mà nghĩ đến làm chuyện này rồi. Giữa hai người dễ có đến hơn một tháng trời không từng có chuyện dây dưa như vậy.
Sở Lăng Xuyên kích động dị thường, phảng phất muốn dung nhập cô vào đến trong thân thể anh. Rốt cục một khắc kia, khi anh đã chuẩn bị tốt cho cô, liền hoàn toàn chiếm giữ lấy cô, khảm thật sâu vào nơi sâu kín của cô.
Sở Lăng Xuyên kêu rên đầy thỏa mãn, chống hai tay lên, rướn thân mình lên, ngắm nhìn dung nhan kiều mị của Tố Tố, đôi mắt xinh đẹp như tơ, hai gò má đỏ hồng, phảng phất như một đóa hoa đang bắt đầu nở rộ.
Thân thể của cô không tự chủ được mà lay động theo anh. Hai tay bất lực nắm lấy cánh tay tráng kiện của anh, cắn môi, ẩn nhẫn, nếu không cố sợ mình la lên mất. Nhưng vẫn như trước, vẫn có những âm thanh rải rác nho nhỏ từ trong miệng cô tràn ra.
Dây dưa quấn quít, lên lên xuống xuống, lần lượt triền miên, mãi cho đến khi tinh lực đã cạn kiệt. . . .
*************************
Sáng ngày hôm sau, khi Tố Tố thức dậy cảm thấy eo mỏi lưng đau. Cô thề tối hôm nay tuyệt đối không để cho Sở Lăng Xuyên đạt được nữa. Không thể để cho anh chỉ trong một hai ngày lại truy thu của hơn một tháng qua như vậy được. Sở Lăng Xuyên chịu được, nhưng mà cô lại không thể chịu nổi.
Miễn miễn cưỡng cưỡng gắng gượng rời giường, Tố Tố đi làm điểm tâm. Thời điểm cô còn đang bận rộn công việc, thì Sở Lăng Xuyên đã trở dậy. Anh phụ giúp cô cùng làm. Bởi vì Tiểu Bao Tử không biết còn ngủ tới khi nào, cho nên hai người ăn điểm tâm trước, để lại một phần cho cậu nhóc.