Sở Lăng Xuyên nghe được từ trong miệng cha của mình rằng, thời điểm mẹ của anh qua đời, vẫn luôn luôn gọi tên của anh và của Tiểu Bao Tử, thì trái tim của anh đau đớn giống như bị dao cắt. Nước mắt anh rơi như mưa, không cách nào ức chế được sự đau xót buồn bã trong lòng. Mẹ của anh rốt cuộc trước khi qua đời vẫn không thể được trông thấy anh và Tiểu Bao Tử.
Cho dù thế nào anh cũng không ngờ được rằng, lần gặp mặt lần trước, nhưng lại trở thành lần vĩnh biệt của anh với mẹ của mình. Lúc anh đi, mẹ của anh đã tiễn anh tới tận cửa với vẻ mặt lưu luyến không rời. Hình ảnh ấy dừng mãi lại ở trong đầu của anh, trở thành vĩnh viễn, không thể nào xóa nhòa đi được.
Sở Lăng Xuyên hối hận, vô cùng hối hận. Vì sao trước khi đi anh lại không cho mẹ của mình một cái ôm ấp, không hề nói với mẹ một tiếng: “Mẹ, ngài là người mẹ tốt nhất trên đời! Con yêu mẹ!” Vì sao anh lại không chịu ở bên cạnh mẹ của mình nhiều hơn một chút! Vì sao không chịu trò chuyện cùng mẹ của mình nhiều hơn một chút!
Bọn họ đã thỏa thuận với nhau rồi, chờ sau khi anh diễn tập xong, người trong gia đình sẽ gặp nhau, giải quyết xong vấn đề giữa Tố Tố và mẹ của anh. Nỗ lực lấy được sự tha thứ của Tố Tố, để cho người một nhà vui vẻ hòa thuận với nhau, để cho mẹ anh được ôm ấp thằng cháu đích tôn.
Nhưng vì sao anh lại cứ phải muốn chờ đến sau khi diễn tập xong kia chứ? Vì sao anh lại không sớm hoàn thành một chút tâm nguyện ấy của mẹ kia chứ! Vì sao anh lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt yêu cầu được thằng cháu nội đích tôn của mẹ mình kia chứ! Vì sao anh lại không chịu đáp ứng khát vọng bức thiết được gặp thằng cháu nội đích tôn của mẹ mình kia chứ.
Thống khổ, hối hận, áy náy, đã làm cho anh gần như không có cách nào hít thở được. Mà lúc này, hết thảy sự hối hận kia đều đã muộn rồi.
Cả một đêm, anh không có cách nào đi vào giấc ngủ được. Ngày hôm sau, sau khi có được sự phê chuẩn thượng cấp, Sở Lăng Xuyên rời khỏi căn cứ, ngồi máy bay trở về tới thành phố.
Tới đón anh có cha mẹ, anh cả, chị dâu cả, còn có Tố Tố vợ anh, con trai anh. Mọi người đều đã đến đây, nhưng rốt cuộc anh đã không còn được nhìn thấy mẹ của mình xuất hiện ở trước mắt anh nữa rồi. Vĩnh viễn sẽ không bao giờ có nữa rồi. Anh đau xót, thật sự đau buồn.
Người trong nhà đều mặc quần áo thuần một màu đen. Trên cánh tay áo mọi người đều đeo băng tang. Ngay cả quần áo mặc trên người mang cũng đều lộ ra sự đau thương nồng đậm, không cần phải nói gì, anh cũng biết, mẹ của mình đã ra đi rồi.
Sự đau xót đã che khuất mất Sở Lăng Xuyên, cũng bao phủ khắp mọi người. Ai nấy đều vô cùng thương tâm, không biết phải nói cái gì, chính là dùng ánh mắt tràn ngập sự bi thương để nhìn nhau, cũng là truyền lại sự thống khổ cho nhau, không cần phải nói với nhau câu an ủi. Chỉ có Tiểu Bao Tử, đã thật lâu không nhìn thấy ba ba, trong nháy mắt thấy sợ hãi, liền nhỏ giọng gọi lên một tiếng: "Ba ba."
Sở Lăng Xuyên nhìn con trai. Anh đi qua, vươn hai tay ra đón lấy Tiểu Bao Tử ôm lấy. Ngoại trừ sự nhớ nhung của anh đối với con trai ra, anh cũng ôm con trai một cái thay thế cho mẹ của mình, hoàn thành tâm nguyện chưa xong của mẹ, thay thế mẹ của mình.
Sở Vệ Bình nhìn vẻ mặt thống khổ của con trai, vỗ vỗ vào bả vai anh, "Thôi được rồi, chúng ta đi thôi."
Người một nhà rời khỏi sân bay, ngồi trên một chiếc xe lớn màu đen, chạy về hướng khu mộ địa của Triệu Đình Phương. Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều không nói lời nào, bởi vì ý nghĩ của bọn họ đều giống nhau, cho nên không cần phải biểu đạt bằng ngôn ngữ. Tất cả đều là sự đau xót nồng đậm.
Tiểu Bao Tử cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường. Cậu nhóc ngoan ngoãn ru rú ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, nhìn vào ba ba lại nhìn sang mẹ của mình, tựa như đang nghiên cứu tâm trạng của người lớn.
Xe chạy chỉ mất một thời gian ngắn, rốt cục đã đi tới mộ địa. Mọi người đều xuống xe, sau đó cầm hoa tươi, đồ lễ bái đi đến hướng trước mộ bia của Triệu Đình Phương. Lúc trước Sở Lăng Xuyên còn có thể nén nhịn sự bi thương của mình xuống, nhưng khi nhìn đến mộ bia mẹ của mình, thì một khắc kia anh lại cũng không có cách nào khống chế được tâm tình của mình.
"Mẹ. . . !" Sở Lăng Xuyên cực kỳ bi thương kêu lên một tiếng, khóc òa lên. Một tay anh lấy mũ ra, nâng niu trong tay, sau đó người cũng quỳ gối xuống trước mộ bia, "Mẹ, con trai đã trở lại rồi đây! Con đã trở về để gặp ngài, nhưng mà. . . Nhưng mà con đã không còn được gặp lại ngài nữa rồi! Con trai bất hiếu, con trai bất hiếu!"
Nước mắt lã chã rơi xuống, đau thương khó nhịn. Lúc anh rời đi, mẹ của anh vẫn còn là một người còn sống khỏe mạnh. Nhưng lúc anh trở lại, mẹ của anh cũng đã nằm sâu ở dưới ba thước đất. Giờ đây, anh chỉ có thể nhìn trước mắt mình là một khối mộ bia lạnh như băng.
Sở Lăng Xuyên quỳ ở nơi đó đau xót rơi lệ. Mọi người cũng đều rơi nước mắt theo. Một con người khi đối diện với cái chết, đối diện với đầu rơi máu chảy, rơi da rớt thịt, đều không hề rơi lệ, nhưng ở một khắc này lại khóc nước mắt thành dòng. Anh đau lòng, tự trách, áy náy, tiếc nuối! Ở thời điểm mẹ của mình còn sống, anh lại không từng tận hiếu, ở thời điểm mẹ của mình lâm chung, anh thậm chí cũng không hề đưa mẹ của mình đến đoạn đường cuối cùng.
Lại không nhịn được mà nghĩ đến lần trước, khi anh đi đến gặp, chào cha mẹ của mình. Trước khi rời đi, mẹ của anh đã tha thiết dặn dò anh. Anh nhớ đến giọng nói và dáng điệu nụ cười của mẹ mình. Nhớ đến mẹ của mình đã nói hết lần này đến lần khác với anh rằng, hãy làm cho bà được trông thấy thằng cháu nội đích tôn, được ôm ấp một lần thằng cháu nội đích tôn, nhưng lại đều bị anh cự tuyệt! Anh đã không từng tận hiếu, lại còn khiến cho mẹ của mình mang theo sự tiếc nuối khổng lồ rời đi khỏi thế gian này! Anh thật uổng đã làm một người con trai.
Trong lòng anh không ngừng nói hết lần này đến lần khác, mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, con trai bất hiếu, con trai bất hiếu!
Sở Vệ Bình, tất cả bọn họ cũng đều đau thương khổ sở. Thế nhưng mà dù sao mấy người bọn họ đều sớm nghênh đón sự đau thương này trước Sở Lăng Xuyên. Trong lòng mọi người cũng chấp nhận tốt hơn so với anh một chút. Ai nấy cũng đều chảy nước mắt an ủi anh, cũng khuyên anh không nên quá khổ sở. Thế nhưng mà, những lời an ủi này lại hoàn toàn vô tác dụng đối với người trước mặt, vẫn đang kịch liệt đau đớn đến tái nhợt người, trước sự thực người mẹ thân yêu đã qua đời kia.
Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên thương tâm muốn chết, nước mắt cô cũng chảy xuống không sao dừng được. Ngoại trừ bởi vì Triệu Đình Phương đã qua đời, trong lòng cô đầy áy náy, cô còn cảm thấy đau lòng đối với Sở Lăng Xuyên, vì anh đau thương mà trong lòng cô đau đớn.
Sau khi bái tế Triệu Đình Phương xòng, cũng đã đến lúc phải rời đi rồi. Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại không chịu rời đi. Anh muốn lưu lại nhiều hơn oqr bên mộ mẹ của mình. Bây giờ đây anh chỉ cũng có thể ở bên cạnh mộ bia của mẹ mình mà thôi.