Mục lục
Truyện Cô dâu của trung tá - An Nhược Tố (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mẹ Bầu

Chỉ cần Tố Tố nhìn thấy một chút gì đó về Lục Trăn, cho dù là chỉ nhìn thấy tin nhắn của anh ta thôi, cô cũng đều cảm thấy rất khó chịu! Bỏ đi, bỏ đi, rồi sau đó cô đã dứt khoát đổi số điện thoại di động. . .

Nhưng mà, mặc dù như vậy Tố Tố cũng khó mà trốn được sự dây dưa của Lục Trăn. Hôm nay là thứ năm. Tan tầm, Tố Tố từ trong trường học đi ra, trên đường cô lái xe về nhà, thấy có một chiếc xe con cứ luôn luôn đi theo cô.


Mới đầu, trong lòng Tố Tố cũng có chút sợ hãi, nghĩ rằng chẳng lẽ cô lại gặp phải người xấu? Nhìn kỹ lại xe một chút, Tố Tố nhận ra đó là xe của Lục Trăn. Việc này so gặp phải người xấu, cô thấy còn đáng sợ hơn. Tố Tố cho tốc độ xe của mình chạy nhanh hơn, muốn thoát khỏi anh ta. Nhìn thấy Lục Trăn không còn đuổi theo nữa, Tố Tố mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà tâm tình lại kém đến cực độ, mơ hồ thấy bất an.

Tố Tố cũng cảm thấy áy náy không yên trong lòng. Cho dù Sở Lăng Xuyên có sự độ lượng lớn hơn nữa, lại vô cùng yêu cô như vậy, nhưng thử hỏi xem, có một người chồng nào có thể cảm thấy thoải mái trước một người đàn ông đã từng yêu, từng phát sinh quan hệ với bà xã của mình đây. Hơn nữa, hiện tại lại còn đang chuyển động vây quanh dây dưa không ngừng với bà xã của mình. Sự quấy rối của anh ta, giống như không có lúc nào là không ở nhắc nhở lại cái sự kiện từng đã phát sinh ra kia.

Sự xuất hiện của Lục Trăn một lần này, chính là lại đã xé rách miệng vết thương, mà hai người bọn họ đã nỗ lực làm cho khép lại. Đã khiến cho bọn họ không thể mở miệng nói chuyện, bộc lộ ra với nhau, làm cho trong lòng bọn họ đau đớn, thương tâm và khổ sở.

Tố Tố cắn môi lại một chút, cũng thở hắt ra một hơi thật dài. Lúc này chuông điện thoại di động lại vang lên. Theo bản năng Tố Tố lại nghĩ rằng là điện thoại của Lục Trăn gọi tới. Bàn tay của cô lại thoáng run lên một chút. Đến khi Tố Tố cầm điện thoại di động lên xem, nhìn thấy là số điện thoại trong nhà mình gọi đến. Lúc này Tố Tố mới yên tâm, giống như vừa trút được tảng đá nặng trên đầu xuống vậy.

Cũng đúng, số điện thoại của cô đã thay đổi rồi, trừ bỏ người thân cận với cô ra, thì người khác không thể biết được. Cho dù Lục Trăn có bản lĩnh, thì cũng sẽ không thể bỗng chốc liền biết ngay được. Huống chi, tên người sử dụng số điện thoại này, cô lại không dùng thân phận của mình để đăng ký chứng nhận người dùng. Tố Tố nhận cuộc gọi. Cô còn chưa kịp nói được câu gì, thì đã nghe thấy từ trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy kinh hãi, hoảng hốt của mẹ mình: "Tố Tố, con đang ở chỗ nào rồi, hãy nhanh chóng trở về nhà ngay."

Tố Tố vừa nghe thấy giọng nói đầy vẻ kích động, rồi tiếp sau đó là ngữ điệu sốt ruột của Lý Nguyệt Hương, trong lòng liền không khỏi căng thẳng: "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ? Con đang ở trên đường về nhà đây, rất nhanh chóng sẽ về đến nhà ngay thôi! Có phải có nơi nào trong người của ngài thấy không được thoải mái hay không?"

“Con cứ về đến nhà đã rồi hẵng nói tiếp! Hãy mau chóng trở về nhà ngay đi nhé."

"Vâng ạ!"

Tố Tố cúp máy, lái xe chạy về nhà thật nhanh, một khắc cũng không chậm trễ. Chỉ mấy phút đồng hồ sau cô đã về đến tiểu khu. Tố Tố cho xe dừng lại ở dưới lầu. Cô xuống xe, khóa cửa xe lại, sau đó vội vội vàng vàng đi lên lầu. . .



Mở cửa ra, Tố Tố vọt nhanh đi vào trong nhà. Cô nhìn hết một vòng tất cả ở trong nhà, sau đó liền trợn tròn mắt. Trong nhà cô hiện tại nhìn giống như vừa mới gặp phải kẻ trộm vậy. Mẹ của cô đang ngồi ở trên ghế so pha khóc, hai mắt sưng đỏ. Tiểu Bao Tử ngồi nép ở trong ngực Lý Nguyệt Hương vẻ đầy sợ hãi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đều là nước mắt.

Tố Tố đi qua, vội vàng hỏi: "Mẹ, thế này là thế nào, trong nhà đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ba của con đã xảy ra chuyện rồi." Lý Nguyệt Hương nói xong liền nâng tay lên lau chùi nước mắt vẫn đang chảy ở trên mặt, trên miệng. Trái tim Tố Tố co rút lại từng đợt căng thẳng. Cô hỏi lại vẻ sốt ruột: "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì rồi, ngài đừng có gấp gáp, cứ từ từ nói."

"Vừa rồi có mấy người đến đây. Họ nói ba con đã tham ô. Hiện tại người đã bị mang đi thẩm vấn rồi. Bọn họ vừa tới nhà mình nói là để tìm tang vật, nên đã lật tung hết mọi thứ ở trong nhà lên mấy lần. Ba của con là người như thế nào, mẹ lại còn không biết hay sao! Làm sao ông ấy có thể tham ô được. Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó."

Tố Tố vừa nghe thấy những lời mẹ mình nói ra, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Cô hoảng hốt, rối loạn, tại sao lại có thể như vậy chứ? Ba ba của cô làm sao có thể tham ô được chứ, hơn nữa người lại còn đã bị mang đi để thẩm vấn rồi. Đầu óc Tố Tố rối loạn thành một nùi. Nhưng khi nhìn thấy mẹ của mình đang khóc thút thít và vẻ mặt đầy sợ hãi của con trai, không muốn xa rời khỏi bà ngoại kia, thì Tố Tố ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh trở lại. Cô ép buộc bản thân mình không được phép sợ hãi hoảng hốt.

Tố Tố đón lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng của Lý Nguyệt Hương, đặt cậu nhóc xuống dưới. Cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Con trai, đừng sợ, mẹ có chuyện cần nói với bà ngoại, con trở về trong phòng trước, tự mình xem ti vi, tự chơi một lát có được không?"

Tiểu Bao Tử thật biết điều, ngoan ngoãn gật đầu, rồi sau đó tự mình đi vào trong phòng ngủ. . . Tố Tố ôm lấy Lý Nguyệt Hương. Mặc dù bản thân cô đang lo lắng cho ba ba, đầu óc cũng đã bị kích động đến lợi hại, nhưng Tố Tố vẫn nói an ủi với mẹ của mình: "Mẹ à, ngài đừng nóng vội, trái tim của ngài không được khỏe, ngài ngàn vạn lần không thể để cho bị kích động được. Chúng ta cùng nghĩ ra biện pháp giải quyết… Đúng rồi, để con gọi điện thoại cho anh cả, nhất định anh ấy sẽ biết mọi chuyện, sẽ nói lý do vì sao lại như thế này."


Lý Nguyệt Hương lại nói: "Mẹ đã gọi điện thoại cho Sở Việt Dương rồi. Ba của Xuyên tử cũng đã hỏi thăm tin tức, nói có kết quả gì sẽ thông báo cho chúng ta ngay. Mẹ chính là đang lo lắng! Con nói xem, ba ba của con làm sao có thể làm cái việc tham ô kia được chứ! Mẹ không tin! Đúng thế! Nhưng mà, thế nào mà lại tìm ra được một cái hộp để đầy tiền ở trong nhà kia chứ, như thế thì có đến mấy cái miệng đi nữa, cũng sẽ không thể nào nói cho rõ ràng được."


"Cái gì kia?" Tố Tố mở to hai mắt: "Một cái hộp để đầy tiền? Làm sao có thể như vậy chứ?"


Lý Nguyệt Hương nói, bộ dạng có chút hoang mang lo sợ: "Đúng như vậy đấy. Một cái hộp để đầy tiền đã được đặt ở trong thùng đựng hoa quả. Ba ba của con đã mua một thùng táo và một thùng chuối. Nhưng ai ngờ đâu, thế nào lại có một hộp tiền ở bên trong như thế. Hiện tại cũng còn chưa được gặp ba ba của con… Rốt cuộc vì sao mọi việc lại như thế này, thì mẹ cũng không biết. Chuyện đã như thế này rồi, phải làm thế nào mới giải quyết được đây?"


"Con không tin là ba ba đã nhận tiền, nhất định là đã có người hãm hại ba ba." Gương mặt Tố Tố tái nhợt một mảnh, tim như bị kéo căng ra. Mặc kệ thế nào, cô vẫn tin tưởng rằng ba của mình là vô tội, cho nên cô mới thốt ra một câu nói như vậy. Thế nhưng mà, chỉ có hai mẹ con bọn họ tin tưởng thì có ích lợi gì đây? Nhân chứng, vật chứng đều đã tìm thấy được rồi, chỉ nhìn qua cũng thấy được là bằng chứng vững như núi. Giờ phải làm như thế nào thì mới có thể chứng minh được sự trong sạch của ba ba đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK